Bởi vì một câu rửa sạch cổ chờ cô của Tô Hoài mà Kiều Niệm đã tránh né Tô Hoài mấy ngày nay, nhưng rất nhanh cậu ấy không tránh được nữa, sau đó bị Tô Hoài mời cậu ấy và Lý Nhược Ninh ăn một bữa tiệc lớn.
Tô Hoài nói muốn theo đuổi Hoắc Văn Hứa nhưng không lập tức lên kế hoạch, bởi vì sắp thi cuối kỳ.
Mỗi ngày tờ mờ sáng, ba người đeo ba lô xách bình giữ nhiệt đến thư viện, ăn trưa hay ăn tối cũng không quay về ký túc xá, vừa ở lại thì là cả ngày.
Dù sao theo đuổi người ta cũng là một công trình lớn, Tô Hoài quyết định hoãn thời gian lại, chờ thi cuối kỳ xong rồi nói.
Hoắc Văn Hứa cũng bận nhiều việc, cần xác nhận địa điểm phòng làm việc, cải tạo, tuyển dụng, còn cần... Trả tiền.
Quý Hàng tựa vào bức tường trắng của tầng ba mươi bốn trên tòa cao ốc Triều Văn, nhấc chân né thùng dụng cụ của công nhân tu sửa, sau đó vươn tay với người đối diện:
"Làm phiền một lần trả hết nợ."
"Ban đầu đã nói là trả tiền theo giai đoạn."
Hoắc Văn Hứa chơi chiếc bật lửa trong tay, gương mặt chứa đầy vẻ bất thiện.
"Cậu có chứng cứ sao?" Quý Hàng nhún vai với anh,
"Tôi không nhớ đã từng nói thế, tôi chỉ biết cậu mua vòng tay mà tôi mang từ nước ngoài về, thì cậu phải trả tiền."
Hoắc Văn Hứa híp mắt, từ từ đi tới trước mặt Quý Hàng, Quý Hàng vội xua tay: "Đừng đừng đừng, tôi đây không phải là thiếu tiền, cậu cũng biết hiện tại khu vui chơi trò chơi điện tử làm ăn không khá khẩm lắm.
Tôi cần tiền vốn để xoay vòng, nếu không thì tôi cố ý bay ra nước ngoài mua đồ để dỗ dành bạn gái, rồi có thể nhường cho cậu sao?
Cậu cũng biết nhãn hàng đồ trang sức đó là độc nhất vô nhị, không phải vvvip là không mua được, cậu chiếm tiện nghi lớn của tôi rồi có biết không?Không có tiền.
"Hoắc Văn Hứa tức giận nói,"Ban đầu đã nói là trả theo giai đoạn.Nếu cậu còn có thái độ này...
"Quý Hàng lấy điện thoại ra,"Tôi phải gọi điện thoại nói với vợ cậu một chút rồi... Là tặng cho vợ cậu nhỉ?
Nếu không phải tặng cho vợ cậu thì cậu coi như không giải thích rõ ràng cuộc gọi này của tôi được rồi.
"Hoắc Văn Hứa nhịn cơn xúc động muốn ném người này ra ngoài, mở điện thoại di động lên cho anh ta xem tin nhắn:"Hiện tại chỉ có như này thôi, có muốn không?Trời ạ, cậu nghèo như vậy rồi ư?Quý Hàng khiếp sợ,Cậu thế này còn không bằng tôi đấy?Muốn không?Muốn.
"Quý Hàng nói thật nhanh,"Có ít thì cũng là tiền.
"* Lúc Tô Hoài nghe được tin tức"Hoắc Văn Hứa nghèo đến mức chỉ còn mỗi quần lót
"là đang ở trong quán mì sợi nhà Hòa Minh Huy. Mạnh Trản vắt chéo hai chân cắn điếu thuốc chưa châm lửa, cùng một đám"bạn xấu
"ở đó nói xấu sau lưng người ta. Mạnh Trản:"Tôi đoán công ty mới của cậu ta sẽ phải đình công mấy ngày nữa, dù sao cũng không có tiền.Ha ha ha ha ha, không nghĩ tới anh Hoắc cũng có hôm nay, lúc nào chúng ta đi xem náo nhiệt đây?Cậu dám đi?
"Mạnh Trản liếc mắt lườm anh ta,"Lòng tự ái của đàn ông nghèo này sẽ bị sỉ nhục, nổi điên mất.Ha ha ha ha ha... Muốn xem quá thì làm thế nào?
"Tô Hoài có chút không vui, nhưng cô nhẫn nhịn, đứng ở quầy thu ngân chờ mì sợi. Mạnh Trản nhìn thấy cô, chân mày nhướng lên một chút:"Nói không chừng hiện tại Hoắc Văn Hứa phải nhờ phụ nữ nuôi đấy.
"Tô Hoài không thể nhịn được nữa, phút chốc xoay người nhìn sang. Mọi người cười hi hi ha ha gọi chị dâu lớn, rõ ràng là biểu cảm xem náo nhiệt không chê chuyện lớn. Tô Hoài hít một hơi thật sâu, cũng cười chào hỏi anh ta, tầm mắt rơi ở trên người Mạnh Trản, giọng điệu ôn hòa lại dịu dàng:"Gần đây anh ấy quả thật có nhiều chỗ cần tiêu tiền, chẳng qua là còn ứng phó được, khoản tiền anh thiếu anh ấy tạm thời không cần trả, không sao cả.
"Cô nhớ lần trước Hoắc Văn Hứa có nói với cô anh có đưa một khoản tiền cho Mạnh Trản. Mạnh Trản không ngờ Tô Hoài sẽ phản bác anh ta, chắc hẳn nói cậu chủ Mạnh lớn như vậy đều là bị phụ nữ đuổi theo mà chạy, trước giờ chưa bị phụ nữ đối xử như vậy, cho nên sững sờ trong một chốc."Này, anh Mạnh, anh còn mượn tiền anh Hoắc hả?Anh Hoắc cũng nghèo đến mức chỉ còn mỗi quần lót rồi, không đòi tiền anh hả?Cút đi đồ bê con.Mạnh Trản tức giận,Đó là một khoản vay, đó là..."
Mạnh Trản đang định giải thích, Tô Hoài đã xách mì xoay người đi, hơn nữa còn đi nhanh như bay, như sợ người khác đuổi kịp.
Tô Hoài vừa bỏ chạy, Mạnh Trản không giải thích được nữa, bất luận anh ta nói thế nào thì đó cũng tính là đầu tư của Hoắc Văn Hứa, không tính là mượn, những người này cũng không tin, ánh mắt nhìn Mạnh Trản mang theo vẻ thâm sâu tôi hiểu rồi.
Mạnh Trản: ...
Thật sự không phải là người một nhà thì không vào cùng một cửa, người như thế nào thì tìm bạn gái như thế đó, hừ, xui xẻo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!