Chương 4: (Vô Đề)

Tô Hoài ở trong bệnh viện ba ngày, Lý Song Lan bận trước bận sau chăm sóc cô chu đáo.

Lúc y tá tới không nhịn được nói với Tô Hoài:

"Thím em đối với em tốt thật đấy, nếu không biết còn cho rằng bà ấy là mẹ ruột của em, không, mẹ ruột cũng không so sánh được."

Tô Hoài không nói chuyện.

Y tá không nhịn được cúi người xuống nói nhỏ:

"Chị biết ăn nhờ ở đậu thì không bằng nhà mình, nhưng chú thím em quả thật không tồi, em đừng xích mích với họ nữa, đi học cho giỏi, chờ lên đại học thì tự do rồi, sau này tìm một người bạn trai, có một ngôi nhà của riêng mình."

Tô Hoài nhìn ra ngoài cửa, nhỏ giọng nói:

"Bọn họ muốn em lập gia đình, gả cho một người hơn bốn mươi tuổi."

"Không đâu, em suy nghĩ nhiều rồi."

Y tá thương tiếc vỗ vỗ đầu cô,

"Cũng đã thời đại nào rồi, chỉ cần em không muốn, không ai có thể ép buộc em, chú em có thể là nói lúc tức giận thôi, em đừng để trong lòng, em là một người sống, bọn họ còn có thể bán em đến sơn thôn sao? Bọn họ không dám đâu, yên tâm đi."

Tô Hoài rũ mắt: Cảm ơn chị. Không ai tin cả, có phải Hoắc Văn Hứa cũng nghĩ như vậy không?

"Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa, nghỉ ngơi cho khỏe, có chuyện gì thì gọi chị."

Sau khi y tá đi ra ngoài không bao lâu, Tô Vận Khải và Lý Song Lan làm xong thủ tục xuất viện quay lại, thu dọn một chút đồ đạc cho Tô Hoài rồi dẫn cô xuất viện.

Vì chăm sóc vết thương ở chân của Tô Hoài, Tô Vận Khải còn đẩy một chiếc xe lăn cho cô.

Tô Vận Khải đẩy Tô Hoài đi phía trước, Lý Song Lan xách đồ đạc theo sau, đi ngang qua bàn y tá còn nói tạm biệt với họ.

Nhìn thấy bọn họ đi vào thang máy, y tá cũng thu dọn đồ đạc rồi dự định tan làm.

"Này, tiểu Vương, cậu có nhìn thấy con dao nhỏ tôi treo trên chìa khóa không?" Y tá bọn họ thường xuyên làm việc ban đêm, cho nên cô ấy bèn mua con dao nhỏ mang theo bên người để phòng thân, bình thường cô ấy đều treo ở trên chìa khóa.

"Không nhìn thấy, có phải rơi rồi không?"

Tiểu Vương cũng tìm giúp cô ấy.

Có thể. Y tá xoa xoa mi tâm mệt mỏi,

"Thôi vậy, không tìm nữa, chờ đã... Ôi, sao trong túi tôi có thêm một trăm đồng nhỉ?"

"Tiền thì làm gì có nhiều thêm chứ."

Tiểu Vương cười cô ấy,

"Cậu làm việc ban đêm nhiều nên ngốc luôn rồi à, mau đi về nghỉ ngơi đi, buổi tối đến sớm một chút."

Y tá nghi ngờ gãi đầu một cái, xách túi đi mất.

*

Tô Vận Khải lái xe, Lý Song Lan và Tô Hoài cùng ngồi ở phía sau.

Tô Hoài lớn như vậy cũng chưa từng vào bệnh viện, cô không biết con đường đi đến bệnh viện là như thế nào, cho nên khi xe của Tô Vận Khải quẹo vào một khu dân cư cao cấp xa lạ, Tô Hoài mới giật mình nhận ra đây không phải đường trở về nhà.

"Chúng ta đi đâu vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!