Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Văn Hứa mới nghĩ đến đã quên nói với Tô Hoài bản thân đang ở trong đội cứu hộ, bèn gửi tin nhắn cho Tô Hoài.
Ngày hôm sau là chủ nhật, Tô Hoài dậy thật sớm rồi thay liên tiếp mấy bộ quần áo, mấy người trong ký túc xá đều ngạc nhiên nhìn cô.
"Cậu muốn đi hẹn hò à?"
"Với ai? Nhiếp Thành sao?"
Ba người còn lại trong ký túc xá nằm bò trên giường, ánh mắt sáng ngời nhìn Tô Hoài.
Chủ yếu là cuộc sống đại học của Tô Hoài thật sự quá nhạt nhẽo, cho nên bọn họ mới hiếu kỳ.
Tô Hoài rõ ràng trông xinh đẹp như vậy, nam sinh ai cũng muốn theo đuổi, nhưng vì Kiều Niệm nên không ai dám theo đuổi, mà trừ học tập thì Tô Hoài cũng không để tâm chuyện gì cả, hiện tại vất vả lắm mới thân cận với Nhiếp Thành, bọn họ khó tránh khỏi sẽ suy nghĩ nhiều.
Không phải.
Tô Hoài lắc đầu một cái, sau đó xoay người đối diện với bọn họ, Cái này đẹp không?
"Cậu xinh đẹp thì mặc cái gì cũng đẹp, nhưng quần áo của cậu cũng quá giản dị rồi, nếu đi hẹn hò thì vẫn nên mặc váy, như vậy sẽ đẹp hơn."
Tô Hoài liếc nhìn mây đen giăng đầy trời ở bên ngoài, đừng nói một lát trời có thể sẽ mưa, cho dù là không mưa, đầu mùa hè cũng không thích hợp mặc váy nhỉ?
Cuối cùng Tô Hoài vẫn chọn một bộ quần áo bình thường, cô sợ bản thân ăn mặc quá trang trọng sẽ khiến cho Hoắc Văn Hứa nhìn ra cái gì đó, nhưng trước khi ra cửa cô vẫn cẩn thận trang điểm nhẹ nhàng.
Tô Hoài ngồi xe đặt trên mạng đến đội cứu hộ, Hoắc Văn Hứa đã đợi sẵn ở cửa đội cứu hộ, lên xe thì ngáp một cái.
Tô Hoài trước tiên nhìn cánh tay bó bột của anh, sau đó mới nhìn khuôn mặt anh:
"Không nghỉ ngơi tốt sao?"
Hoắc Văn Hứa gập chân dài, lười biếng nói:
"Đã lâu không ngủ trên giường ở đội cứu hộ, nhỏ quá, có chút không quen."
À. Tô Hoài thắc mắc nói,
"Tại sao anh phải ngủ trong đội cứu hộ?"
Em không biết sao? Hoắc Văn Hứa hỏi ngược lại.
Tô Hoài không hiểu gì:
"Sao tôi lại biết? Anh có nói với tôi à?"
Hoắc Văn Hứa nghiêng đầu nhìn cô, ngạc nhiên không thôi, Kiều Niệm không đi tố cáo à?
Hoắc Văn Hứa xấu xa khích bác ly gián:
"Thật ra thì không thể quá thân quen với Kiều Niệm, sau này đừng làm bạn với em ấy nữa."
Tô Hoài: ...
Tô Hoài cảm thấy rất thần kỳ, tính ra thì cô và Hoắc Văn Hứa quen biết cũng năm năm có thừa, nhưng số lần chân chính gặp mặt tán gẫu không nhiều.
Vì thế bọn họ chỉ có thể coi như quen biết mà thôi, nhưng cô cảm thấy mình có thể dễ dàng biết được lời nào của anh là thật, lời nào là giả, lời nào là... Rất thiếu đòi.
Thấy Tô Hoài không để ý tới mình, Hoắc Văn Hứa cười, sau đó đưa tay về phía Tô Hoài.
???
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!