Chương 29: (Vô Đề)

Cuộc thi có năm giám khảo, số điểm bình chọn từ ban giám khảo của Lý Nhược Ninh xếp thứ mười, mà bình chọn trực tuyến ở hạng ba mươi, thành công thăng cấp, hạng bình thường, xếp hạng thứ hai mươi ba.

Triệu Đình Đình cũng thăng cấp, hạng hai mươi lăm.

Sau trận đấu, Kiều Niệm và Nhiếp Thành tìm đến, Lý Nhược Ninh nói muốn mời bọn họ đi ăn cơm, bốn người cùng đi ra khỏi trung tâm thương mại.

Tô Hoài.

Nghe thấy giọng nói, Tô Hoài quay đầu, nhìn thấy Triệu Đình Đình đuổi đến.

Lý Nhược Ninh liếc nhìn Triệu Đình Đình, sau đó gọi Kiều Niệm và Nhiếp Thành đến chỗ không xa đợi Tô Hoài, để không gian lại cho hai người.

Triệu Đình Đình dừng bước chân, biểu cảm có chút lúng túng, đứng ở nơi đó một lát mà không nói chuyện.

"Cô còn chuyện gì không?"

Tô Hoài lên tiếng trước.

Triệu Đình Đình nhìn cô, do dự một chút, vẫn mở miệng:

"Tôi ngày đó, không phải cố ý."

Ngày nào? Tô Hoài vô thức hỏi một câu, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng ý tứ của Triệu Đình Đình, nhất thời có chút yên lặng.

Triệu Đình Đình cúi đầu nhỏ giọng nói:

"Mẹ tôi đến công ty của chú cô làm việc, Tô Nguyệt nói nếu tôi tiếp tục thân thiết với cô thì sẽ bảo ba cô ta sa thải mẹ tôi."

Chuyện đã nhiều năm trôi qua, nhưng mỗi khi nhắc tới chuyện kia, trong một chốc như quay lại thời khắc năm ấy, trong mắt Triệu Đình Đình dâng lên nước mắt.

Tô Hoài nhìn cô ta, cô gái trước mặt năm năm trước thật ra cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.

Đổi thành người khác thì có lẽ là một trò đùa, nhưng Tô Nguyệt thì khác, trước kia cô ta cãi nhau với người khác trong trường học, Tô Vận Khải tìm tới trường học, đại náo một trận ở trường.

Thậm chí ăn nói bậy bạ không cho phép bắt nạt con gái ông ta, nếu không sẽ khiến cho bọn họ không chịu nổi, cho nên cả trường đều biết Tô Nguyệt có một người ba bao che khuyết điểm không nói lý.

Dính dáng đến phụ huynh, Triệu Đình Đình sợ hãi cũng là bình thường

Mà thật ra thì mọi chuyện cũng bởi vì cô.

Tô Hoài nhẹ nhàng thở ra một hơi, xin lỗi Triệu Đình Đình:

"Xin lỗi, là tôi liên lụy cô."

Triệu Đình Đình nghe thấy như vậy, có chút kinh ngạc vui mừng ngẩng đầu, trong mắt mang theo khao khát nhìn Tô Hoài:

"Cô... Tha thứ cho tôi sao?"

Tô Hoài rũ mắt, lễ phép cộng thêm xa cách nói:

"Không có gì là tha thứ hay không tha thứ, trước giờ cô cũng không có lỗi với tôi."

Khi giao sự sống chết của bản thân cho một người khác thì phải chuẩn bị tốt rằng người này sẽ từ chối, Triệu Đình Đình chỉ là từ chối cô mà thôi.

Nhìn bóng lưng của Tô Hoài, Triệu Đình Đình có chút buồn bã.

Cô ta nhớ tin nhắn Tô Hoài gửi cho cô ta, nếu như nửa tiếng sau Tô Hoài không liên lạc cho cô ta thì bảo cô ta báo cảnh sát, thời điểm đó cô ta đang bị Tô Nguyệt chặn trong hẻm nhỏ, Tô Nguyệt uy hiếp cô ta đe dọa cô ta, cũng bảo cô ta tự tay xóa WeChat của Tô Hoài.

Cô ta không biết Tô Hoài đã trải qua cái gì, cũng không dám liên lạc cho Tô Hoài, cô ta sợ Tô Hoài thật sự xảy ra chuyện gì đó, cũng sợ Tô Hoài xảy ra chuyện bởi vì cô ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!