Ngày hôm sau Hoắc Văn Hứa xuất viện, Tô Hoài học xong tiết đầu tiên thì đi cùng Kiều Niệm tới bệnh viện, định đón anh xuất viện, nhưng được y tá báo cho biết Hoắc Văn Hứa đã rời đi rồi.
Đi rồi ư?
Tô Hoài ngẩn ra.
"Đúng, người nhà cậu ấy đến đón." Y tá cười nói,
"Hình như là ba mẹ và cô nhỏ của cậu ấy, trước đó có phải không nói chuyện bị thương với người nhà không? Người nhà còn mắng cậu ấy một trận đấy."
"Cậu ấy không nói với em sao?"
Y tá cảm thấy có chút tò mò, mấy ngày qua đều là cô gái này ở đây chăm sóc anh, không có lý do anh xuất viện rồi mà cô không biết.
Nghĩ như vậy, y tá lại nhìn cô thêm lần nữa.
Nói cảm ơn với y tá xong, Tô Hoài có chút thất vọng rời khỏi bệnh viện, chuyện này khiến cô nhớ đến lần đầu tiên bọn họ ở trong bệnh viện, Hoắc Văn Hứa cũng không nói gì mà đã đi mất.
Kiều Niệm bên cạnh cô, càng nghĩ càng thấy không đúng:
"Đúng rồi, vì sao anh ấy xuất viện mà lại không nói với cậu?"
Tô Hoài không nói chuyện, vùi đầu đi đường.
"Cậu gọi điện thoại hỏi đi."
"Y tá cũng nói người nhà anh ấy đón xuất viện, không cần gọi điện thoại." Tô Hoài nhỏ giọng nói.
??? Kiều Niệm kéo cánh tay của cô, vẻ mặt khó hiểu,
"Hai ngươi đang hẹn hò đúng không? Sao mà ngay cả gọi điện thoại cũng lề mề vậy... Tô Hoài, không phải cậu muốn bỏ đại ca tôi chứ... Không, nhìn như vậy giống như đại ca tôi bỏ cậu."
Tô Hoài dừng bước, mặt không biểu cảm nhìn cậu ấy, người này thật phiền phức.
Kiều Niệm không nhận ra ánh mắt tàn bạo của cô, suy nghĩ lung tung, mấy năm qua cậu ấy và Tô Hoài ngày nào cũng gặp mặt, nhưng trước giờ cậu ấy không nhìn thấy Tô Hoài ở trước mặt cậu ấy gọi cho Hoắc Văn Hứa, cũng không trò chuyện nhiều.
Mặc dù cậu ấy chưa bao giờ hẹn hò, nhưng cũng từng nhìn thấy người khác hẹn hò, loại yêu xa này hận không thể gắn luôn điện thoại di động vào tai, nào có giống Tô Hoài, bạn trai về nước không nói với cô, bạn trai xuất viện cũng không nói với cô.
Kiều Niệm lẩm bẩm cảm khái:
"Yêu xa quả nhiên dễ xảy ra vấn đề."
"Tô Hoài, đại ca tôi vẫn rất tốt, nếu không thì cậu cứu vãn một chút đi." Lúc này Kiều Niệm cũng coi là hiểu cảm giác của Tô Hoài khi đứng giữa cậu ấy và Lý Nhược Ninh, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, vậy phải làm sao bây giờ.
Mi tâm Tô Hoài nhúc nhích một cái, vô thức hỏi: Cứu vãn thế nào?
Kiều Niệm nghe thấy như vậy thì vỗ vào cánh tay, hỏng rồi, quả nhiên tình cảm giữa hai người bọn họ đã xảy ra vấn đề.
Kiều Niệm nghĩ kế sách cho Tô Hoài:
"Cậu làm nũng tỏ vẻ dễ thương, quấn lấy anh ấy hết sức có thể, đàn ông đều thích cái này."
"Anh ấy thích kiểu này à?"
Tô Hoài nghĩ đến cảnh tượng đấy, cảm thấy có chút kinh khủng.
"Anh ấy có thích điều này hay không thì tôi không biết... Không đúng... Trước kia không phải cậu nói cậu theo đuổi anh ấy sao? Cậu theo đuổi thế nào nói nghe xem."
"Không thèm nói với cậu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!