"Chị dâu nhỏ? Sao đứng ở bên ngoài mà không vào thế."
Một thành viên trong đội cứu hộ đẩy cánh cửa phòng bệnh ra, quay đầu vẫy tay với Tô Hoài: "Vào đi."
Tầm mắt trong căn phòng đồng loạt nhìn sang đây giống như đèn pha.
Hoắc Văn Hứa hơi nhíu mày, trận địa này còn không dọa cho cô gái nhỏ khóc sao?
Ngay khi Hoắc Văn Hứa định bảo những người này thu liễm một chút, nhưng nhìn thấy Tô Hoài bình tĩnh chào hỏi mọi người: "Các anh đều quay về cả rồi à, có bị thương không?"
"Không." Có người đắc ý ngẩng đầu, "Không giống người nào đó, còn phải vào bệnh viện."
"Ha ha ha..." Bên trong phòng bệnh vang lên tiếng cười chấn động, "Đúng rồi, không giống người nào đó."
Tô Hoài lặng lẽ nhìn Hoắc Văn Hứa, nhìn thấy khuôn mặt của anh đen lại, không nhịn được cong môi.
"Không có việc gì thì cút đi, ở chỗ này chướng mắt." Hoắc Văn Hứa tức giận nói.
"Đúng đấy, đi thôi." Kiều Văn nhìn ra ngoài, "Nếu không chờ lát nữa y tá đi vào mắng mọi người đấy, mấy ngày qua mọi người vất vả rồi, quay về dọn dẹp đi, tắm nước nóng ngủ một giấc thật ngon."
"Ngủ cái gì." Viên Phong cà lơ phất phơ đứng lên, chớp mắt nhìn Hoắc Văn Hứa, "Mọi người dành thời gian đến thăm bệnh trong lúc bận rộn, chưa ăn cơm đấy, đúng không, cậu chủ Hoắc..."
"Tôi muốn ăn đồ nướng."
"Tôi muốn ăn lẩu."
"Tôi muốn ăn buffet."
"..."
Một đám người ồn ào, Hoắc Văn Hứa xoa bóp trán, trong đám người tìm bóng dáng của Tô Hoài, nâng cằm với cô: "Ví tiền tôi đâu rồi?"
Lúc này Tô Hoài mới nhớ đến ví tiền của anh còn đang ở chỗ cô, vội mở cặp sách lấy ví tiền từ bên trong trả lại cho anh.
Hoắc Văn Hứa không nhận, chỉ nói với cô: "Bên trong có tấm thẻ VIP màu đen."
Tô Hoài nghe lời mở ví tiền.
Kể từ khi cô cầm ví tiền này trong tay thật ra vẫn chưa mở ra, mấy ngày qua vẫn là dùng tiền của chính mình, dù sao thì quẹt thẻ thanh toán không đơn giản bằng thanh toán bằng điện thoại di động.
Ví tiền là ví đựng thẻ đơn giản màu đen, mở ví tiền ra, ánh mắt đầu tiên của Tô Hoài vô thức nhìn vị trí có tấm hình trong suốt.
Tô Hoài có chút lo lắng sẽ nhìn thấy bức ảnh của một cô gái, nhưng cái này... Là cái gì?
Chỗ vốn nên đặt ảnh của bạn gái đang để một tấm giấy nợ được gấp gọn gàng, người này cố ý để lộ chữ, phía trên còn chữ ký của Tô Hoài.
Anh giúp cô nhiều như vậy, chắc chắn không phải vì muốn cô mời anh một bữa cơm, cho nên anh để giấy nợ ở chỗ lộ liễu như vậy là muốn làm gì?
Tô Hoài một lời khó nói hết mà nhìn Hoắc Văn Hứa, cô không nghĩ ra, cho nên quy kết chuyện đó là sở thích xấu xa của anh.
Tô Hoài lấy thẻ VIP mà Hoắc Văn Hứa đã nói từ trong ví tiền ra cho anh xem, Hoắc Văn Hứa gật đầu một cái, ra hiệu cho cô đưa cho Viên Phong.
Viên Phong nhận lấy tấm thẻ, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ: "Ôi, vừa quay về mà đã nộp quyền tài chính rồi à?"
Lời nói của Viên Phong như một quả bom, chỉ trong nháy mắt căn phòng sôi trào.
"Không nghĩ tới cậu chủ Hoắc còn là một người bị vợ quản lý nghiêm ngặt."
"Tiền bạc đều nộp cả rồi, sau này chẳng phải là phải lén tích góp tiền riêng ư?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!