Tô Hoài cảm thấy cơn đau của Hoắc Văn Hứa còn quá nhẹ, vẫn có tâm tư đùa giỡn cô.
Tô Hoài cầm tờ đơn kiểm tra của Hoắc Văn Hứa rồi xem đi xem lại nhiều lần, không biết các thuật ngữ chuyên môn thì lên mạng tra, chắc chắn Hoắc Văn Hứa cũng chỉ bị thương nhẹ thì mới thở phào.
"Tôi muốn đi tắm."
"Cái gì?" Tô Hoài ngẩng đầu nhìn sang, cảm thấy bản thân có thể nghe nhầm rồi.
Hoắc Văn Hứa ôm cánh tay nửa tựa vào giường bệnh, bởi vì vừa nôn, sắc mặt còn rất khó coi, chính là bộ dáng này, vẻ mặt nghiêm túc nói bản thân muốn đi tắm.
"Anh hiện tại không thể tắm." Tô Hoài nhìn anh từ trên xuống dưới một phen, lăn lộn trong nước bùn nhiều ngày như vậy, trên người anh quả thật không... Sạch sẽ cho lắm, nhưng cũng không thể tắm...
"Tôi muốn đi tắm." Hoắc Văn Hứa nói, "Làm phiền em đến sân bay lấy vali giúp tôi được không?"
Trái lại Tô Hoài không có ý kiến về chiếc vali kia, nhưng tắm thì cô không đồng ý.
"Khoan nói đến cánh tay của anh, hiện tại não anh còn bị chấn động, anh không sợ ngất trong nhà vệ sinh à?"
"Tôi có thói quen, không tắm thì không thể ngủ." Hoắc Văn Hứa ngáp một cái, "Tôi buồn ngủ sắp chết rồi, làm ơn đấy."
Tô Hoài nhíu mày thật chặt, suy tư một lát rồi đề nghị anh: "Nếu không thì tôi đi hỏi bác sĩ cho anh hai viên thuốc ngủ để cưỡng chế đi ngủ nhé."
"..." Hoắc Văn Hứa ngơ ngác nhìn cô, "Não tôi cũng đã chấn động rồi mà em còn cho tôi uống thuốc ngủ? Không sợ tôi không tỉnh dậy nữa à?"
"Vậy..." Tô Hoài nhăn mũi, nghiêm túc hỏi, "Anh nói... Tắm và uống thuốc ngủ thì cái nào ảnh hưởng lớn hơn?"
Hoắc Văn Hứa thuận theo dòng suy nghĩ của cô mà suy tư, sau đó định thần lại, "Chậc" một tiếng: "Vừa rồi chỉ là thông báo với em một tiếng, sợ em khóc nhè mà thôi."
Tô Hoài không hiểu ý của anh, nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra, Hoắc Văn Hứa lấy số điện thoại của một hộ lý nam từ dì lao công bệnh viện, sau đó hẹn thời gian với hộ lý, chờ một lát đến giúp anh tắm.
Việc đã đến nước này, Tô Hoài không còn biện pháp nào khác, dù sao thì cô cũng không có tư cách quản Hoắc Văn Hứa, đành chạy việc vặt đi lấy quần áo cho anh.
Ban đầu Hoắc Văn Hứa xuống máy bay thì đi gửi hành lý, hành lý đến bây giờ vẫn để ở trong sân bay.
Tô Hoài bắt xe đến sân bay lấy vali, quay về đã là ba tiếng sau, Hoắc Văn Hứa nằm ngủ ngon lành trên giường bệnh.
Tô Hoài nhẹ nhàng bước tới trước giường bệnh, cúi đầu nhìn anh.
Dường như Hoắc Văn Hứa đã thay đổi một chút, đường nét gương mặt càng góc cạnh, có lẽ mấy ngày qua có chút khắc nghiệt, râu không cạo, cho nên trông có chút thăng trầm.
Thật ra Tô Hoài nhìn thấy anh như vậy cảm thấy có chút xa lạ, dù sao thì trước kia cô cũng không hay gặp anh, cho dù gặp mặt cũng không dám nhìn anh chằm chằm.
Cơ hội như vậy thật hiếm có, là cảnh tượng Tô Hoài từng nằm mơ vô số lần, vì vậy Tô Hoài cúi người nhích lại gần hơn, khóe miệng không nhịn được hơi cong lên, không phải nói không tắm không ngủ được à, hiện tại không phải anh ngủ rất ngon sao.
"Em nhất định đang nghĩ không phải tôi nói không tắm không ngủ được, đúng không?" Hoắc Văn Hứa mở mắt ra, tầm mắt tỉnh táo chính xác rơi trên gương mặt Tô Hoài.
Tô Hoài bị bắt gặp thì đỏ mặt, vội ngồi dậy, giả vờ bình tĩnh nói: "Tôi không nghĩ như vậy."
Hoắc Văn Hứa chống cơ thể ngồi dậy, Tô Hoài vội vàng tiến lên đỡ anh.
"Tô Hoài." Hoắc Văn Hứa nhìn chằm chằm cô, "Gặp mặt vội vàng, cũng không kịp hỏi mấy năm qua em sống thế nào."
Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt của Tô Hoài lập tức trở nên nghiêm túc: "Tôi sống... Vô cùng tốt, đấy cũng là nhờ anh, cảm ơn anh."
Hoắc Văn Hứa nhướng mày: "Lại nói cảm ơn?"
Hoắc Văn Hứa không nói lời còn lại, nhưng Tô Hoài nghe ra sự trêu chọc trong giọng nói của anh, vì vậy bĩu môi: "Nói cảm ơn là phép lịch sự cơ bản của con người, anh giúp tôi, tôi ngay cả câu cảm ơn cũng không nói thì anh mới chạnh lòng đấy, hơn nữa tôi sẽ không khóc."
"Vậy à?" Giọng điệu Hoắc Văn Hứa nghiền ngẫm, "Buổi sáng lúc kiểm tra chẳng lẽ là nước mắt của Schrödinger (*)?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!