Trong kỳ nghỉ đông, Tô Hoài tìm được một công việc, đó là làm tiếp tân cho một phòng tự học cách nhà không xa. Công việc này rất rảnh rỗi, lúc làm việc cũng không ảnh hưởng tới việc học của cô.
Công việc này là mẹ Hòa Minh Huy giới thiệu, bà tình cờ nghe Tô Hoài nói muốn tìm việc làm thêm, cho nên vừa biết quầy tiếp tân của phòng tự học đó có người từ chức, tạm thời chưa tìm được nhân viên mới thì lập tức giới thiệu Tô Hoài đến đó.
Tiền lương không cao lắm, nhưng trong lòng Tô Hoài rất kiên định, dù sao cô có thể tự nuôi bản thân rồi.
Phòng tự học làm đến ngày ba mươi giao thừa mới nghỉ, buổi sáng Tô Hoài ở nhà quét dọn vệ sinh, sau đó nhào bột dự định làm một ít bánh mochi nhân đậu và mì.
Tô Vận Khải vào lúc này gọi điện thoại tới, Tô Hoài nhìn điện thoại di động, biểu cảm rất bình tĩnh cúp máy.
Tô Vận Khải gọi thêm hai cuộc, thấy Tô Hoài luôn không nghe máy, lại gửi tin nhắn cho Tô Hoài, muốn bảo Tô Hoài về nhà ăn bữa cơm đêm giao thừa.
Tô Hoài trực tiếp chặn Tô Vận Khải.
Chuyện này không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của Tô Hoài, cô dựng điện thoại di động lên, đeo khẩu trang rồi bắt đầu quay phim quá trình làm bánh mochi nhân đậu.
Trước kia Tô Hoài ở trên mạng nhìn thấy có vài người có thể làm món bánh từ bột mì thành các hình dạng khác nhau, ví dụ như trái quýt, trái táo, chuối tiêu, còn có thể làm thành nhiều loại búp bê, cô cảm thấy rất thú vị, cho nên dự định thử một chút.
Bản thân sống một mình, Tô Hoài đã nuôi dưỡng thói quen lẩm bẩm, vừa làm vừa nhỏ giọng nói.
Loại bánh ngọt làm từ bột mì này phức tạp và rất mất thời gian, nhưng Tô Hoài vui vẻ khi làm chuyện đó.
Đến khi làm xong thì đã là buổi tối hơn sáu giờ, Tô Hoài dùng hộp đóng gói cẩn thận một phần lớn rồi đi đến quán mì sợi.
Nhà Hòa Minh Huy là cửa hàng mặt tiền, tầng một mở tiệm, tầng hai để mọi người ở, ba Hòa Minh Huy làm một bàn đầy thức ăn, cả nhà đang ăn cơm.
Nhìn thấy Tô Hoài đến, mẹ Hòa Minh Huy nhiệt tình mời Tô Hoài cùng ăn, Tô Hoài tất nhiên sẽ không ở lại, khách sáo vài câu bèn rời đi.
Hòa Minh Huy mặc áo khoác tiễn Tô Hoài.
Cuối năm ngõ Trạng Nguyên rất vắng vẻ, thi thoảng truyền đến mấy tiếng pháo hoa nổ lách tách, đó là đám con nít đang chơi đập pháo.
"Tô Nguyệt kia không tìm em làm phiền nữa chứ?"
Hòa Minh Huy hỏi cô.
Không có. Tô Hoài lắc đầu một cái,
"Lần trước cảm ơn anh."
Nhắc đến chuyện lần trước, Hòa Minh Huy không nhịn được chậc một tiếng:
"Không nghĩ tới anh Hoắc yêu đương thì không có đầu óc như vậy, bình thường em và cậu ấy ở bên cạnh nhau cũng như vậy sao?"
Ngày đó Hoắc Văn Hứa gọi đến, giọng nói rất gấp, khiến cho Hòa Minh Huy tưởng rằng Tô Hoài bị người ta đánh hội đồng, vì vậy mới lập tức triệu tập mọi người chạy đến, kết quả là... Chỉ là một trò cười.
Chuyện này đủ khiến Mạnh Trản cười một năm.
Tô Hoài cảm thấy mình phải nói vài câu thay Hoắc Văn Hứa, vì vậy nhỏ giọng nói: Anh ấy có đầu óc.
"Ồ, còn bảo vệ nữa đấy."
Hòa Minh Huy nhăn mặt với mùi chua chát của tình yêu, dứt khoát lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Hoắc Văn Hứa.
Tô Hoài không nhịn được vểnh tai lên nghe.
Bên kia nhận điện thoại rất nhanh, Hòa Minh Huy cười nhạo Hoắc Văn Hứa một phen vì lời nói vừa rồi của Tô Hoài, bên kia không biết đang nói cái gì, Hòa Minh Huy nói:
"Đến đưa bánh mochi nhân đậu, này, tôi nói với cậu nhé, bánh mochi nhân đậu này đỉnh của chóp luôn, giống trái táo như đúc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!