Mấy ngày kế tiếp, Hoắc Văn Hứa lại tới đội cứu hộ huấn luyện mấy lần, còn đi đến ngọn núi trước đó đã cứu Tô Hoài.
Ngọn núi kia tên là Ngọc Trần, phong cảnh trước núi xinh đẹp, không khí mát mẻ, thường có người nhân dịp ngày nghỉ đến leo núi, mà phía sau là núi dốc đứng hiểm trở, cũng thường có những người leo núi chuyên nghiệp đến leo, cộng thêm những người của đội cứu hộ cũng sẽ chọn sau núi trong để huấn luyện.
"Cô nhóc kia ngày đó hoảng sợ mà không chọn đường đi, tìm được đường thì cứ đi từ trên núi xuống, gặp được chúng ta coi như mạng lớn."
Viên Phong thở hổn hển nói.
"Cô nhóc thông minh biết mở nhạc, cũng may tai Hoắc Văn Hứa thính, nếu không còn không nghe được tiếng nhạc đấy." Kiều Văn nói.
Đều là duyên phận.
Viên Phong đụng bả vai Hoắc Văn Hứa, nháy mắt với anh, trên gương mặt viết mấy dòng chữ lớn
"Tôi biết bí mật hai người, em mau đưa cho tôi phí bịt miệng đi."
Hoắc Văn Hứa nhìn anh một ánh mắt, gọi anh: Con trai.
Ông già nhà em. Viên Phong cười mắng một câu,
"Tên nhóc thối, không biết lớn nhỏ."
"Được rồi, em lớn hơn em ấy mấy tuổi?" Kiều Văn đạp một cước phía sau mông Viên Phong,
"Mau leo đi, đừng lười biếng."
Ngày thứ ba quay về từ núi Ngọc Trần, đến ngày 25, Hoắc Văn Hứa phải bay rồi.
Ngày hôm đó, ba mẹ Hoắc tự mình đưa Hoắc Văn Hứa đến sân bay.
Ba Hoắc vốn không muốn đi, không phải chỉ là ra nước ngoài học tập thôi sao, cũng không phải sau này không gặp nữa, còn cần cố ý đi tiễn ư, ngoài miệng nói như vậy, nhưng bị mẹ Hoắc kéo một cái thì vẫn đến.
Dù sao lần này đi, có lẽ ngay cả ăn tết cũng không thể quay về.
Cùng tới còn có đám người Hòa Minh Huy và Quý Hàng.
Ba Hoắc không ở sân bay quá lâu, rảnh rỗi nói vài câu bèn lôi mẹ Hoắc khóc đỏ mắt rời đi, dành thời gian còn lại cho bạn bè bọn họ.
Hoắc Văn Hứa tiễn ba mẹ về, vừa quay đầu lại, còn một đám bạn xấu đang cười nói thương lượng chờ một lát tiễn anh xong thì đi đâu ăn uống.
Một đám người gây rối khiến Hoắc Văn Hứa nhức đầu.
Hoắc Văn Hứa mười tám tuổi còn chưa có cảm giác ly biệt, dù sao thì bởi vì ông nội sống ở nước ngoài, trước kia anh cơ bản mỗi năm đều bay qua một lần, cũng quen rồi.
Hơn nữa hiện tại công cụ truyền tin thật sự quá phát triển, về đám bạn cáo già này, cách xa bọn họ một chút thì mới có thể có được không gian yên tĩnh.
"Chúng tôi có dự định lát nữa tổ chức bữa tiệc chia tay cho cậu." Quý Hàng nói.
Tiệc chia tay? Hoắc Văn Hứa nhìn anh ta,
"Tôi không cần tham gia sao?"
"Không cần cậu tham gia." Quý Hàng vung tay,
"Cậu chỉ cần trả tiền là được, tôi sẽ gửi hóa đơn cho cậu, cậu đừng quỵt nợ."
"Đúng rồi, cô gái nhỏ nhà cậu..." Tất cả trong mắt Quý Hàng đều là hóng hớt,
"Bảo cô ấy đại diện cho cậu..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!