Chương 1: (Vô Đề)

Nửa đêm mười hai giờ, sấm chớp nổ ầm, mưa như trút nước, hạt mưa lớn như hạt đậu đánh vào lá cây trong núi phát ra một loại âm thanh làm cho người ta sợ hãi.

Tô Hoài nằm dưới thung lũng, nửa người ngâm trong vũng nước, nước mưa lạnh như băng đánh vào người khiến cơ thể trở nên lạnh lẽo.

Cô có thể cảm nhận được ấm áp trên người đang trôi đi từng chút.

Bầu trời thỉnh thoảng có một tia chớp phá không mà ra, chiếu sáng thung lũng đáng sợ này, Tô Hoài nhìn thấy ngọn núi cách đó không xa đang lung lay.

Có lẽ là bản năng sinh tồn, Tô Hoài khàn giọng kêu lên: Cứu mạng...

Tiếng kêu cứu bị chìm ngập trong cơn mưa như trút nước, như nói với Tô Hoài rằng đó là điều vô ích.

Đặc biệt chỗ này còn là khe núi, ngay cả ban ngày trời trong cũng hầu như không có ai đặt chân đến, huống chi bây giờ còn là đêm mưa tầm tã.

Tô Hoài quấn chặt quần áo trên người, cái chân bị thương dường như đã mất đi tri giác.

Tô Hoài dùng sức chống đỡ cơ thể tê liệt, với vào chiếc túi đang bị ngâm trong nước bùn, lấy điện thoại di động từ bên trong ra.

Tô Hoài dùng túi che lại, nhấn mở điện thoại di động.

May mà vẫn còn pin, chỉ là không có tín hiệu.

Tô Hoài ôm hi vọng cuối cùng gọi cho đội cứu hỏa, nhưng hi vọng cũng nhanh chóng tan biến, điện thoại vốn dĩ không liên lạc được.

Một tiếng sấm lớn nổ vang, Tô Hoài rùng mình, sợ là cô không sống qua tối nay.

Khi thời khắc tử vong thực sự đến, Tô Hoài nhẹ nhàng thở ra một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ giọng thì thầm:

"Ba, mẹ, con xin lỗi, con đã rất gắng sức để sống tiếp rồi."

Một khắc chìm vào hôn mê, Tô Hoài cảm thấy sự thoải mái trước nay chưa từng có, cô quá mệt rồi, rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi.

Cũng không biết ba mẹ có chờ cô cùng uống canh Mạnh Bà hay không.

Đêm mưa bàng bạc như quỷ mị ăn mòn khe núi, những tia sét xé toạc bầu trời đêm, cơ thể gầy yếu nằm trong nước bùn không nhúc nhích.

Không biết đã qua bao lâu, Tô Hoài đột nhiên giật mình tỉnh dậy.

Chẳng biết từ khi nào trăng sáng đã xuất hiện, ánh trăng không hề keo kiệt mà tản ra.

Mưa lớn đã dừng lại, trong không khí tràn ngập mùi bùn đất sau cơn mưa.

Tô Hoài giật mình, nhận ra cô còn sống, chưa chết.

Nhưng cô vẫn không cử động được.

Trái lại cô có thêm chút sức lực so với vừa rồi, cũng không biết có phải hồi quang phản chiếu (*) hay không.

(*) Hồi quang phản chiếu là hiện tượng một người đang bị bệnh nặng, cơ thể suy yếu, đột nhiên trở nên tỉnh táo, thân thể khỏe mạnh, hoặc nói cười sảng khoái, muốn ăn uống. (theo vietnamnet. vn)

"Ở đây có sợi dây cột tóc."

"Chỗ kia còn có mảnh vải..."

Giọng nói của người chợt ẩn chợt hiện.

Tô Hoài dâng lên một chút hi vọng, thử kêu lên, nhưng không phát ra tiếng.

Giọng nói tiêu tan, Tô Hoài có chút sốt ruột, hốt hoảng cầm lấy điện thoại di động mở phần mềm nghe nhạc, tăng âm lượng lên mức lớn nhất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!