Chương 9: (Vô Đề)

Lý Hoài Chu cười lạnh trong lòng.

Nạn nhân đã bị theo dõi lại tự cho rằng mình được bảo vệ, nào hay người sắp ở riêng với cô mới chính là hung thủ, đây đúng là trò cười thú vị nhất anh ta từng nghe.

Nhân lúc Khương Nhu vẽ ký họa, anh ta cố ý bật tin tức về vụ án giết người liên hoàn. Lý Hoài Chu muốn bắt trọn khoảnh khắc thoáng qua trên gương mặt cô.

Là sợ hãi, kinh ngạc, phẫn nộ, hay là bi thương xót thương cho cô học sinh cấp ba kia?

Phản ứng của Khương Nhu không làm anh ta thất vọng. Cô bộc lộ trọn vẹn trạng thái đúng như hắn trông đợi, khiến anh ta nảy sinh kh*** c*m như mèo đùa chuột.

Đề nghị đưa Khương Nhu về trường tất nhiên cũng chẳng phải vì "nghĩ cho cô" mà lòng tốt trào dâng, mà là để đi thăm dò địa bàn trước.

Ngoài ra còn một lý do nữa.

Đối với Khương Nhu, Lý Hoài Chu tuyệt đối không hề hoàn toàn buông lỏng cảnh giác. Một người phụ nữ bỗng nhiên tỏ ra thiện ý với anh ta, vì đề phòng, anh ta buộc phải thử thăm dò: liệu Khương Nhu có phải là cảnh sát ngụy trang không.

Nếu thực sự là sinh viên, cô nhất định phải có thẻ trường, lại có thể qua nhận diện khuôn mặt mà vào cổng Đại học Giang. Lý Hoài Chu phải tận mắt xác nhận mới có thể yên tâm trăm phần trăm.

Phần lớn thời gian ở cạnh Khương Nhu, Lý Hoài Chu đều ung dung thong thả, điểm duy nhất cụt hứng chính là cô lại tiến hành một kiểu phân tích giống lập hồ sơ chân dung thủ phạm về vụ án. Nghe xong bài độc thoại dài dằng dặc của Khương Nhu, Lý Hoài Chu suýt nữa bật cười khẩy.

Anh ta có bị đè nén không? Có khao khát khống chế không? Có cần trút xả không? Có lẽ là có.

Lý Hoài Chu hiểu rất rõ, anh ta trông chờ được nghe lời van xin của từng nạn nhân, hưởng thụ từng giọt nước mắt họ rơi xuống, tạm thời giữ lại cái mạng của Khương Nhu, cũng là vì còn muốn đùa bỡn cô một phen.

Anh ta vốn là đồ khốn kiếp, thì đã sao. Lý Hoài Chu chưa từng tự phong mình là người tốt.

Bất cứ lời lẽ bẩn thỉu nào anh ta cũng có thể làm như không nghe, vậy mà Khương Nhu còn nói, hung thủ ngoài đời không thuận, sở dĩ gây án là vì tự ti đến cùng cực. Khi ấy, Lý Hoài Chu phải dốc sức kìm nén mới không để lộ vẻ khinh miệt trên mặt. Anh ta thấy vừa nực cười vừa buồn cười, đồng thời nếm trải cơn phẫn nộ bị sỉ nhục và bị xem nhẹ, âm thầm siết chặt nắm tay.

Một kẻ liên tục giết ba phụ nữ, làm sao có thể tự ti, làm sao có thể "yếu đuối đến cực điểm"? Anh ta khống chế tất cả, ngay cả mạng người cũng có thể nắm gọn trong tay, tùy ý vò nát, hủy diệt.

Lý Hoài Chu nhìn Khương Nhu, như đang xem một màn độc diễn vụng về đầy lỗ hổng. Anh ta không thể phản bác để lộ thân phận, đành cưỡng ép đè nén cảm xúc, ép xuống nỗi bực bội nơi ngực, cùng Khương Nhu bàn luận về hung thủ, thưởng thức vẻ bối rối bất an mà bất lực của cô.

Đêm ấy gió yên sóng lặng, Khương Nhu vẽ xong tranh tốc họa, chào một tiếng rồi rời đi.

Hôm sau, Lý Hoài Chu trực ca ngày. Vốn mấy hôm nay anh ta phải làm liền mấy ca đêm, đồng nghiệp đổi ca xin nghỉ, Lý Hoài Chu làm xong ca đêm lại bị điều tạm sang ban ngày, thức trắng cả đêm.

Tan ca xong, anh ta cố ý nán lại đến tám giờ, đúng lúc Khương Nhu tan học.

Khương Nhu vẫn như thường lệ bước vào cửa hàng tiện lợi, không thấy Lý Hoài Chu ở quầy thu ngân thì ngẩn ra một thoáng. Mãi đến khi liếc thấy bóng người bên cửa sổ, cô mới nở nụ cười: "Sao lại có nhân viên khác thế? Hôm nay anh không làm à?"

"Đồng nghiệp ca ngày xin nghỉ, tôi thay ca cho cậu ấy." Lý Hoài Chu giải thích: "Giờ tôi tan ca rồi, vừa ăn tối xong."

"Vừa ăn tối xong" là cái cớ anh ta tự đặt ra cho chuyện đợi cô đến tận bây giờ.

Dù sao cũng đâu thể nói toạc ra rằng anh ta đã sớm nôn nóng muốn theo Khương Nhu ra ga tàu điện ngầm để thăm dò.

"Nhưng tối qua anh cũng ở đây…" Khương Nhu hỏi: "Anh đã hai mươi tư tiếng chưa ngủ rồi à?"

Lý Hoài Chu không ngờ điều đầu tiên cô quan tâm lại là chuyện này. Sự quan tâm thẳng thắn như thế với anh ta quá đỗi xa lạ, trong lòng như bị gãi khẽ một cái, kéo theo cổ họng cũng ngứa ngáy.

"Không sao." Anh ta nói: "Tôi quen rồi."

"Dẫu vậy cũng phải nghỉ ngơi cho tử tế." Khương Nhu không tán đồng ra mặt: "Anh ăn xong thì mau về nhà chợp mắt đi, bảo sao quầng thâm còn nặng hơn hôm qua."

Lý Hoài Chu mỉm cười: "Còn cô? Cô định đi đâu?"

"Tôi á?" Khương Nhu hích lại quai balo lên vai: "Tôi đi cho mèo ăn, rồi ngồi tàu điện ngầm về trường. Anh đi cùng không?"

Hóa ra cô vẫn còn cho bầy mèo đó ăn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!