Tâm trạng Khương Nhu rất tốt.
Sau lần cho mèo ăn, quan hệ giữa cô và Lý Hoài Chu có tiến triển thực chất, ở cạnh nhau không còn gượng gạo.
Xem như thành bạn rồi nhỉ?
Không biết Lý Hoài Chu nghĩ sao, ít nhất cô là thấy vậy.
Trần Ấu Nghi hay tin, giấu chẳng nổi ngạc nhiên: "Cậu vậy mà dẫn anh ta đi cho mèo ăn à?"
"Một mình thì chán, có thêm bạn đồng hành cũng hay. Chỉ là…"
Nghĩ đến lúc mình thất thố, Khương Nhu ngại mở miệng: "Tớ lại suýt khóc ngay trước mặt anh ấy, mất mặt quá."
Trần Ấu Nghi đã đi cùng Khương Nhu cho mèo ăn không ít lần, đoán ra nguyên do cô buồn, lặng nhìn cô hồi lâu, xoa đầu: "Chẳng có gì đáng xấu hổ cả. Cậu chỉ là nhớ chuyện cũ thôi, dần dần quen rồi sẽ không buồn nữa."
Nhưng Giang Nhu lại nghĩ, cô không quen được.
Nếu quen, chẳng phải có nghĩa là từng ngày một quên đi, không còn ai để tâm nữa sao?
Dấu vết còn sót lại của một sinh mệnh vốn chỉ có chút ít, nếu chẳng được ai ghi nhớ, thì khác gì chưa từng tồn tại?
"Mùa đông lạnh thế, anh ấy còn đi cho mèo với tớ, tớ định gửi ít quà cảm ơn."
Khương Nhu do dự: "Nhưng không rõ tặng gì thì hợp."
Cô không có mấy kinh nghiệm chuẩn bị quà.
"Quá đắt lại thành gánh nặng, bày tỏ tấm lòng vừa phải là được."
Trần Ấu Nghi rành khoản này, bày kế: "Để tớ nghĩ… bánh ngọt thì sao? Tinh xảo mà hợp túi tiền, còn no bụng nữa."
Thế nên tối nay, trước khi bước vào cửa hàng tiện lợi, Khương Nhu cố tình giấu tay ra phía sau.
Cô lúc nào cũng tan học vào khung giờ này, Lý Hoài Chu đã quen, chào một tiếng: "Buổi tối tốt lành."
Khương Nhu thấy tia máu trong mắt anh ta: "Mấy hôm nay mệt lắm à?"
"Cũng tạm. Ca ngày ca đêm thay nhau, đồng hồ sinh học loạn thôi."
Khương Nhu mỉm cười.
Như làm ảo thuật, cô đưa tay phải sau lưng lên, giơ ra một hộp bánh nhỏ xinh: "Tiệm này đồ ngọt ngon lắm, tiện đường nên tôi mua cho anh, nếm thử nhé."
Cô khẽ nhấc ngón trỏ đang xách hộp, giọng nhẹ bẫng như suối reo: "Là quà cảm ơn vì đã đi cho mèo ăn với tôi."
Lý Hoài Chu lưỡng lự một chút, nhận lấy và cảm ơn: "Lớp vẽ ký họa của cậu thế nào?"
"Cũng thường thôi, bình bình."
Khươnv Nhu tháo balo, nửa đùa nửa thật tự trào: "Không có gen nghệ thuật, nét vẽ của tôi cứ như gã say nhảy múa á, thật muốn quay về quát cho cái tôi một tháng trước một trận, không biết trời cao đất dày, tưởng vẽ là phẩy tay vài nét."
Cô đổi giọng: "Chỉ có lần phát huy ổn là lần vẽ tay anh… có lẽ tôi thiên về không khí và cảm giác hơn?"
"Cảm giác?"
"Trong lớp ký họa, mọi người xúm vòng tròn quanh cùng một vật mà vẽ, là hoàn thành nhiệm vụ theo quy trình."
Khương Nhu nói: "Tôi thích phong cách tự do phóng khoáng hơn, không bị gò bó, theo cảm hứng mà đặt bút. Với lại ở cạnh anh, tôi thấy thoải mái, thả lỏng hơn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!