Chương 4: (Vô Đề)

Từ sau khi quen biết Khương Nhu, Lý Hoài Chu bắt đầu hưởng thụ trò chơi mèo vờn chuột.

Trước đó, anh ta vốn khinh thường những câu xã giao hời hợt, phép tắc giả dối, sự tiếp cận đầy mục đích… tất cả đều khiến anh ta thấy vừa nhàm chán vừa ồn ào.

Sự xuất hiện của Khương Nhu là một ngoại lệ.

Không phải vì Lý Hoài Chu nảy sinh thứ tình cảm thân thiết dịu dàng gì với cô, mà là vì anh ta đã không còn coi Khương Nhu là một "con người" nữa.

Trong mắt anh ta, cô đã biến thành một con mồi sống động, đầy thách thức, bị anh ta nắm gọn trong lòng bàn tay mà đùa bỡn.

Thú vị hơn nhiều, phải không?

Tối hôm đó, Khương Nhu đứng bên quầy thu ngân, vụng về vẽ tay anh ta, tiếng bút chì sột soạt vang mãi không ngừng. Lông mày cô lúc thì hơi nhíu lại, lúc lại giãn ra, toàn tâm toàn ý.

Cùng lúc ấy, Lý Hoài Chu cúi đầu, suýt nữa thì không nhịn nổi ý cười.

Khương Nhu đang chăm chú quan sát một phần của anh ta, mà chẳng hề biết chính bản thân mình đang bị Lý Hoài Chu ghi nhớ kỹ hơn nữa, từ thói quen, sở thích cho đến nỗi sợ hãi, không bỏ sót điều gì.

Càng không thể ngờ, đôi bàn tay chỉ cách mình gang tấc ấy đã từng giết người, giấu xác, vô số lần nhuộm đầy máu và nước mắt, để rồi Lý Hoài Chu phải tốn công tẩy rửa sạch sẽ, không để lại dấu vết.

Cô còn nói: "Xương tay rất đẹp."

Như một con nai lạc bước vào hang sói, chẳng hay biết gì về cái chết đang đến gần, còn chủ động cọ vào nanh vuốt của kẻ săn mồi.

Lúc sắp đi, cô tặng anh ta kem dưỡng tay và vài viên kẹo.

Kem dưỡng tay.

Khương Nhu vậy mà lại lo bàn tay anh ta sẽ bị nứt nẻ vì lạnh.

Một đôi bàn tay sẽ dùng để kết thúc mạng sống của cô.

Lý Hoài Chu chậm rãi thưởng thức sự châm biếm đen tối ấy, rồi trước khi cô bước ra màn gió tuyết, đưa cho cô một chiếc ô.

Mục đích của anh ta không phải vì quan tâm.

Đó là miếng mồi mà anh ta thả xuống.

Cho mượn ô, nghĩa là đã có một lý do hợp tình hợp lý để quay lại trả.

Tức là Khương Nhu sẽ lại đến, chủ động và tất yếu trở về trong tầm mắt anh ta, để anh ta một lần nữa nắm quyền khống chế.

Lý Hoài Chu thích cái cảm giác được bao quát toàn cục.

Một ngày trôi qua nhanh chóng, tối nay anh ta vẫn trực ca đêm. Khoảng tám giờ, Khương Nhu đúng hẹn bước vào cửa hàng tiện lợi.

Tâm trạng cô đang rất tốt, vừa vào đã thẳng tiến tới quầy thu ngân, niềm vui ánh rõ trên gương mặt: "Bức vẽ hôm qua được thầy khen đó, nói là tiến bộ nhiều lắm."

Lý Hoài Chu: "Chúc mừng nhé."

Hai chữ kèm theo nụ cười nhạt, là toàn bộ nhiệt tình anh ta dành cho cuộc trò chuyện này.

"Phải cảm ơn anh đấy. À đúng rồi, còn ô của anh."

Khương Nhu trả lại chiếc ô nguyên vẹn, thuận miệng hỏi: "Anh đã dùng kem dưỡng tay chưa? Thấy thế nào?"

Kem dưỡng tay?

Lý Hoài Chu nhớ tới màu xanh bạc hà ấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!