Buổi hòa nhạc mong chờ bấy lâu được tổ chức vào mùa xuân.
Khương Nhu mua ba tấm vé hàng ghế đầu: một cho cô, một cho dì của Trần Ấu Nghi là Tần Tố Hồng. Tấm còn lại, là của Trần Ấu Nghi.
Sân diễn không lớn, những chiếc lightstick đan thành một biển sáng. Tần Tố Hồng chân đi lại bất tiện, lại là lần đầu nghe hòa nhạc, bước chân tập tễnh chậm chạp, tụt lại cuối hàng.
Ở bên Tần Tố Hồng, Khương Nhu thường nhớ lần học lớp 11 đến nhà Trần Ấu Nghi chơi, tận mắt chứng kiến một trận bạo hành trong gia đình.
Trước khi cái tát của Tống Thành Hạo giáng xuống má của Trần Ấu Nghi, chính người phụ nữ gầy yếu ấy đã bước lên một bước, chắn chặt cháu gái sau lưng mình.
Trong ký ức, thân thể tật nguyền của Tần Tố Hồng vốn luôn nhỏ thó, còng xuống, chỉ riêng lần ấy, bà đã cố gắng ưỡn thẳng lưng.
Lúc này, tại khán phòng, Khương Nhu nắm chặt cổ tay bà, dùng thân mình che trước Tần Tố Hồng, như dựng một con đê mỏng manh mà kiên cố, để cả hai không bị đám đông xô dạt.
Đã tròn ba tháng trôi qua kể từ khi vụ án giết người liên hoàn ở Giang Thành khép lại.
Hung thủ đã chết, nạn nhân cuối cùng được cứu sống, mọi bản tin về vụ án từng có lúc chiếm lĩnh các trang nhất.
Tính mạng của Từ Tĩnh Như không còn nguy hiểm, Khương Nhu nhờ "phòng vệ chính đáng" mà miễn truy cứu hình sự, còn cái chết của Tống Thành Hạo được định tính là say rượu trượt chân rơi xuống nước.
Có lẽ cảnh sát vẫn nghi ngờ việc gã rơi sông, nhưng vì đầu mối chết theo Lý Hoài Chu, không có chứng cứ trực tiếp, điều tra một thời gian rồi cũng kết luận tai nạn, Tần Tố Hồng nhận một khoản bồi thường.
Sau khi cha mẹ gặp nạn, Trần Ấu Nghi từng mua bảo hiểm cho chính mình, cộng thêm khoản bồi thường vì bị hại, đủ để Tần Tố Hồng cả đời không lo cơm áo, nhận lấy một tự do đến muộn.
Khương Nhu đã đến thăm Từ Tĩnh Như mấy lần.
Lần đầu, Từ Tĩnh Như nằm trên giường bệnh, vết thương đã được xử lý, nhưng những mảng bầm tím sưng tấy vẫn còn ghê người.
Môi cô ấy khô nứt, nói với Khương Nhu: "Cảm ơn chị."
Khương Nhu lắc đầu: "Không cần cảm ơn, em rất dũng cảm."
Dũng cảm hơn cô tưởng nhiều.
Trong căn phòng tối tăm như địa ngục ấy, khi đối diện người lạ bất ngờ xông vào, Từ Tĩnh Như không sụp đổ gào khóc, mà lập tức nhanh nhất cho cô biết thân phận của hung thủ, rồi bảo cô báo cảnh sát.
Vài lần sau, Khương Nhu ngồi bên giường, tận mắt nhìn thân thể Từ Tĩnh Như ngày một hồi phục.
"Bác sĩ đều ngạc nhiên về tốc độ hồi phục của em."
Từ Tĩnh Như nở nụ cười rực rỡ hiếm hoi với cô: "Họ bảo thể chất của em tốt hơn người thường nhiều lắm."
Khương Nhu đưa cho cô ấy một cốc nước: "Bởi vì em là vận động viên."
Từ Tĩnh Như từng coi lần bị giam giữ ấy như một cuộc đua bền: điểm xuất phát là bóng tối vô biên, điểm kết thúc là tái sinh.
Giờ đây, cô ấy đã băng qua đích.
Cha mẹ đã chịu nhượng bộ, đợi khi về lại trường, thân thể bình phục, cô ấy sẽ theo huấn luyện viên chuyên tấn công cự ly dài.
Từ Tĩnh Như nói, cô ấy sẽ chạy mãi không ngừng.
"Thế còn chị?" Đến cuối cuộc trò chuyện, Từ Tĩnh Như hỏi Khương Nhu: "Chị ổn chứ? Sau này chị định làm gì?"
"Chị ư?" Cô im lặng vài giây, mỉm cười: "…Đỡ hơn nhiều rồi. Chị học tâm lý học, sau này có lẽ sẽ làm bác sĩ tâm lý."
"Như chị bác sĩ đã tư vấn tâm lý cho em ấy à?" Mắt Từ Tĩnh Như sáng lên: "Lúc mới được cứu, đêm nào em cũng gặp ác mộng, chỉ cần có người chạm vào là run bắn, nhờ chị ấy mà em mới dần khá hơn."
"Ừ." Khương Nhu nói: "Giống như vậy đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!