Chương 30: (Vô Đề)

Tần Tố Hồng sợ nhất là những ngày mưa.

Một tai nạn thuở nhỏ khiến cô tàn tật suốt đời, cứ vào mùa mưa, hơi ẩm lại chui vào từng kẽ xương, bén rễ, nảy mầm trong cái chân bị thương của cô.

Xui xẻo hơn, nỗi tiếc nuối của cha mẹ về tai nạn ấy lại chẳng sâu bằng cơn xót ruột vì tiền thuốc men.

Tần Tố Hồng biến thành một món "hàng lỗi" chẳng ai còn kỳ vọng.

Trái ngược hẳn với cô là cậu em trai kém ba tuổi.

Khi ăn cơm, trong bát em trai lúc nào cũng dư ra mấy miếng thịt ba chỉ bóng mỡ, đến ngày tết ngày nhất, em có thể mặc một chiếc áo vải mới toanh.

Nụ cười của cha và những lời dặn dò của mẹ phần lớn đều dành cho em trai, còn cô và em gái Tần Tố Nguyệt thì như những chiếc lá xanh làm nền, không được ưu ái.

Với điều đó, Tần Tố Hồng chẳng sinh nổi quá nhiều oán hận. Đó là hiện thực ngầm hiểu, thấy ở khắp nơi vào cái thời ấy, như không khí ở đâu cũng có, khiến cô quen thở trong nó, cũng khiến cô ngày này qua ngày khác ngộp thở vì nó.

Trong những ngày thở một cách tê dại ấy, niềm an ủi duy nhất của Tần Tố Hồng là em gái Tần Tố Nguyệt.

Tần Tố Nguyệt như cái đuôi nhỏ của cô, có thể nhe nanh múa vuốt đuổi lũ trẻ hàng xóm cười nhạo "con què", cũng có thể gắp quả trứng duy nhất trong bát mình sang cho cô, dùng giọng non nớt nói: "Chị, chân chị không tốt, phải bồi bổ nhiều vào."

Bởi thế, khi cha ngậm điếu thuốc, ngồi chồm hỗm nơi bậu cửa, dùng giọng không cho cãi mà tuyên bố "Nhà nuôi không nổi ba đứa, con gái thì phải lấy chồng, học hành chẳng để làm gì, Tố Hồng với Tố Nguyệt phải có một đứa nghỉ học", Tần Tố Hồng hầu như không do dự.

"Con." Cô nói: "Con không học nữa. Tố Nguyệt học giỏi hơn con, thầy cô vẫn khen em nó thông minh, sau này nhất định có tố chất thi đại học."

Mọi ánh mắt đều dồn về phía cô.

Cha như trút được gánh nặng, môi mẹ mấp máy như muốn nói gì, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.

Chỉ có Tần Tố Nguyệt là "tách" một tiếng, giọt nước mắt rơi thẳng vào bát cơm.

Đêm hôm ấy, hai chị em nằm trên chiếc giường ván cũ kẽo kẹt. Tần Tố Nguyệt khóc đến run rẩy cả người, miệng gọi "chị ơi" hết tiếng này tới tiếng khác, mắt Tần Tố Hồng đỏ hoe, ghìm giọng dỗ dành em.

Tần Tố Hồng đã nghiêm túc nghĩ rồi. Cô không tính là thông minh, thành tích không xuất sắc như em gái, tính tình lại rất cô độc. Một cô gái khập khiễng, ít lời, tương lai có thể có ánh sáng gì?

Còn Tần Tố Nguyệt thì khác. Tần Tố Nguyệt lành lặn, nhẹ bẫng, lẽ ra phải như chim chóc, bay khỏi mảnh đất nghèo nàn này.

"Đừng khóc." Tần Tố Hồng bảo em: "Chị vốn không ham học đâu, thật đấy. Em phải cố mà học, sau này phải nên người, ra ngoài mà xem cho biết."

Về sau, Tần Tố Hồng bắt đầu đi làm kiếm tiền.

Năm hai mươi ba tuổi, qua mai mối, cô quen biết Tống Thành Hạo.

"Tố Hồng à, đúng là cô có phúc!" Bà mối nắm tay cô, cười như bôi mật: "Thành Hạo làm trong đơn vị chính quy, nho nhã đàng hoàng, chỉ là… chỉ là trước đây từng có một đoạn… bên nữ không phải, chê anh ấy nghèo nên theo người khác. Ảnh vừa ý cô lắm, nói là thích những cô gái thật thà hiền lành như cô."

Cha mẹ cũng giục: "Điều kiện nhà người ta thế là quá tốt rồi, đừng dây dưa lề mề, lỡ đến lúc người ta đổi ý."

Tần Tố Hồng cúi đầu, mỉm cười thẹn thùng. Cô không dám mơ gì nhiều. Những năm này, vì đi đứng bất tiện, người đến dạm hỏi thưa thớt, thỉnh thoảng có một hai người, cũng chỉ nhằm cái sự siêng năng, muốn có một bảo mẫu không tốn tiền.

Tống Thành Hạo thì khác.

Lần đầu gặp, anh ta để ý đến dáng đi khập khiễng của cô. Tống Thành Hạo không lộ nửa điểm chê bai hay thương hại quá đà, chỉ khi cô suýt vấp ngưỡng cửa thì tự nhiên đưa tay đỡ một cái, nói: "Cẩn thận."

Anh ta cùng cô nói chuyện thú vị từ nhỏ đến lớn, nói tin tức gần đây, thậm chí còn hỏi công việc của cô có vất vả không.

Đây là người đàn ông đầu tiên, cũng là người duy nhất bằng lòng lắng nghe cô nói một cách nghiêm túc.

Tần Tố Hồng dần tin rằng, có lẽ mình thật sự xứng đáng với một phần "phúc khí".

Như kẻ lạc trong sa mạc đã lâu, vừa trông thấy ốc đảo là bất chấp tất cả mà băng tới, chẳng kịp phân rõ đó là nguồn nước thật hay chỉ là ảo ảnh hư vô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!