Hôm nay tuyết rơi dày đặc hơn hẳn mọi khi.
Khương Nhu kết thúc buổi học vẽ ký họa, vừa chống chọi với cơn gió lạnh thổi tạt ra từ con phố trước tòa văn phòng, vừa than thở với cô bạn đi cùng: "Vẽ tranh khó thật đó, phối cảnh với ánh sáng của mình rối tung cả lên, hoàn toàn không có chút thiên phú nào như cậu."
Trần Ấu Nghi đi bên cạnh bật cười: "Bởi vì mình học từ nhỏ rồi. Cậu chịu qua được giai đoạn mới bắt đầu thì sau này cũng sẽ ngày càng thuần thục thôi."
Hai người quen nhau đã nhiều năm, hồi bé là hàng xóm đối diện cửa nhà nhau, giờ đều đang học đại học ở Giang Thành, quan hệ rất thân thiết.
Trần Ấu Nghi hỏi: "Lát nữa cậu còn ghé cửa hàng tiện lợi không?"
"Ừ. Trời kiểu này, gọi đồ ăn về cũng khổ mấy anh shipper, chi bằng mình đến đó ăn luôn món gì nóng cho ấm."
"Không phải lần trước cậu nói đã quen với anh nhân viên ở đó rồi à? Anh ấy thế nào?"
Trần Ấu Nghi liếc cô một cái, thấy khăn quàng của Khương Nhu đang xộc xệch, bèn dừng bước, nghiêng người giúp cô chỉnh lại: "Khăn lại lệch rồi, không sợ bị cảm à?"
"Tính tình anh ấy khá tốt."
Khương Nhu ngoan ngoãn mỉm cười, ngẩng cằm lên để bạn dễ chỉnh khăn: "Ít nói, rất kiên nhẫn, không biết bọn lưu manh lần trước có còn định gây sự với anh ấy không, quá đáng thật."
"Dù là lưu manh hay anh nhân viên kia thì đều chưa rõ lai lịch. Gần đây Giang Thành hơi loạn, cậu mà đi một mình bên ngoài thì nhớ an toàn là trên hết, biết chưa?"
Trần Ấu Nghi học khác trường với cô, thắt chặt khăn quàng xong còn véo nhẹ má Khương Nhu, dịu giọng dặn dò: "Tuyết to thế này, nhớ về ký túc sớm."
"Biết rồi mà." Khương Nhu mỉm cười gật đầu: "Cậu cũng phải chú ý an toàn đấy."
Như bao lần trước, cô và Trần Ấu Nghi vẫy tay tạm biệt, bước vào màn đêm.
Gió to, tuyết lớn, quãng đường từ lớp ký họa đến cửa hàng tiện lợi vốn chẳng xa, nhưng Khương Nhu đi chật vật đến mức khó nhọc.
Vừa bước vào cửa, hơi ấm lập tức ập đến bao trùm lấy cô. Cô vừa ngẩng đầu liền chạm ánh mắt với Lý Hoài Chu.
Bộ đồng phục trên người anh ta phẳng phiu tươm tất, gương mặt tĩnh lặng như tượng, như thể mọi xáo động ngoài kia đều bị cánh cửa chắc chắn của cửa hàng chắn lại.
Còn mái tóc cô thì rối bời như tổ chim, nước tuyết tan chảy men theo lọn tóc nhỏ xuống, trông hết sức nhếch nhác.
Bây giờ trông mình chắc thảm hại lắm đây.
Khương Nhu cúi đầu, vội vàng chỉnh lại mái tóc dài bị gió thổi loạn, giọng nói nhanh hối hả: "Bên ngoài gió to quá…"
Mấy lọn tóc bị nước tuyết đông lại, càng chải càng rối tung và vểnh lên.
Cô khổ não vô cùng.
Giọng Lý Hoài Chu từ quầy thu ngân vang tới, không lớn nhưng rõ ràng: "Dự báo thời tiết nói mấy ngày tới sẽ tiếp tục rét đậm."
"Cái thời tiết quỷ quái này."
Khương Nhu lẩm bẩm oán than: "Lúc trưa ra khỏi nhà là gió đã ghê gớm lắm rồi. Ban đầu còn định xin nghỉ, nhưng hôm nay học phần quan trọng nên vẫn phải đi…"
Thời gian từng chút trôi qua, cơ thể dần thích nghi với nhiệt độ trong phòng, cô mới hít sâu một hơi, cảm giác dòng máu trong mạch lại chảy ấm lên.
Bên ngoài, tiếng gió rít như dã thú gào thét, từng đợt từng đợt khiến người ta bất an. Khương Nhu sờ vào chóp mũi đỏ ửng của mình, rồi quyết định thương lượng: "Tôi có thể ngồi đây đợi gió nhỏ bớt rồi hẵng đi được không?"
Lý Hoài Chu không do dự: "Ừ."
Khương Nhu thở phào: "Cảm ơn anh nhé."
Số lần cô và Lý Hoài Chu tiếp xúc đếm trên đầu ngón tay, dù có gặp nhau thì cũng không bao giờ trò chuyện sâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!