Chương 27: (Vô Đề)

Khương Nhu tự thuật [3].

Được rồi. Phần tường trình trước mặt các anh chị cảnh sát đến đây là hết.

Nhìn suốt đầu đuôi mọi nguyên nhân – hệ quả của sự việc, hẳn các anh chị đã nảy ra vô số thắc mắc: Trần Ấu Nghi chẳng phải đã qua đời sao? Vì sao cô ấy vẫn "xuất hiện" trong đời sống thường ngày của tôi, nói chuyện với tôi như không có gì xảy ra?

Nghi ngờ của tôi dành cho Lý Hoài Chu ngày một tăng, vì sao tôi vẫn liều mình xuống tầng hầm, chứ không chạy đến nơi an toàn để báo cảnh sát?

Sau khi Lý Hoài Chu chết, rốt cuộc tôi có nhớ rõ mình đã đâm anh ta mấy nhát hay không?

Tôi từng nói với Lý Hoài Chu rằng mình bị dượng bạo hành nhiều năm, vậy tại sao trước mặt cảnh sát, tôi lại khai rằng người bị bạo hành là Trần Ấu Nghi, dượng là dượng của cô ấy?

Hai câu chuyện khác nhau một trời một vực, rốt cuộc cái nào mới là thật?

Muốn biết không?

Cho tôi tự giới thiệu lại nhé.

Tôi sinh ra trong một gia đình giáo viên bình thường ở Giang thành. Bố mẹ mong tôi ngoan ngoãn, dễ mến, nên đặt tên là "Khương Nhu".

Thật lòng mà nói, suốt một quãng dài, tôi khác rất xa kỳ vọng của họ. Tôi với chữ "Nhu" ấy không dính dáng gì với nhau.

Ngay từ tiểu học, tôi đã nhận ra mình giống con trai hơn. Tôi không thích thay váy cho búp bê, không ham rủ rê chơi trò gia đình, hứng thú lớn nhất là đọc tạp chí khoa học phổ thông và lắp ráp xe đua đồ chơi.

Về tính cách, tôi lại càng lệch xa mẫu "con gái ngoan hiền" theo nghĩa truyền thống. Tôi ít nói, ngại xã giao, chẳng biết làm nũng, gặp việc gì cũng quen tự làm một mình.

Bởi thế mà rất lâu tôi chẳng có bạn. Bố mẹ khuyên nhủ đến khản giọng, bảo tôi phải "giống một cô gái".

Tôi nghĩ không thông. Chẳng lẽ "con gái" chỉ có nghĩa là mặc váy dài, buộc tóc, lúc nào cũng dịu dàng ngoan ngoãn?

Những ngày bị bố mẹ cằn nhằn như vậy vốn đã đủ mệt, xui rủi thay, nhà sát vách tôi lại có một tấm gương "con ngoan trò giỏi" điển hình – Trần Ấu Nghi.

Ấu Nghi cũng là con nhà giáo như tôi, cùng năm sinh nhưng khác hẳn nhau. Tôi không quen mặc váy, cô ấy mê những chiếc váy dài rực rỡ. Tôi trầm tính bị gọi là mọt sách, cô ấy được lòng người, bạn bè không thiếu.

Tôi thích công nghệ, suy luận logic và tiểu thuyết trinh thám, cô ấy rảnh là luyện piano, ký hoạ.

Nói chung, cô ấy là đứa trẻ mẫu mực trong mắt mọi phụ huynh.

Tất nhiên, dưới điệp khúc "con nhìn người ta kìa, Trần Ấu Nghi đấy" lặp đi lặp lại mỗi ngày, tôi coi cô ấy là đối thủ số một.

Còn với tôi, Ấu Nghi cũng chẳng mấy thân thiện. Tôi đứng nhất khối như đinh đóng cột, bố mẹ cô ấy hễ gặp tôi là lại buông một câu "con nhìn người ta kìa, Khương Nhu đấy".

Gặp thì mỉm cười chào, sau lưng chẳng ai phục ai, tôi thấy cô ấy như cục bột ai nắn cũng được, cô ấy cho rằng tôi là tảng đá ủ mãi không ấm.

Thế nhưng lạ một nỗi, mỗi khi tôi đi dã ngoại lủi thủi tận cuối hàng, Trần Ấu Nghi lại cố ý chậm bước để đi cạnh tôi, nói chuyện vu vơ.

Thỉnh thoảng nghe đồn đại không hay về cô ấy, tôi cũng sẽ vặc cho đối phương cứng họng, khỏi bịa thêm câu nào.

Dẫu sao tiếng tôi trong lớp vốn đã chẳng tốt, nào "hiền" được như cô ấy.

Giữ cái thế cân bằng kỳ khôi ấy, chúng tôi cùng vào ngôi trường trung học tốt nhất Giang thành, lại ở cùng một lớp.

Lên lớp 10, bố mẹ Ấu Nghi gặp tai nạn xe, bị xe tải tông thẳng, cả hai đều mất.

Nghe quen đúng không?

Sau tai nạn, bố mẹ đưa tôi đến viếng. Người lớn bảo, Ấu Nghi gần như không còn họ hàng, chỉ có một người dì sức khoẻ không tốt chịu nhận nuôi. Dì và dượng cô ấy không có con, chắc sẽ coi cô ấy như con ruột.

Trong đám tang, tôi thấy nước mắt của Trần Ấu Nghi. Tới lúc ấy tôi mới sực hiểu, dù vẫn cho rằng cô ấy mềm yếu, thiếu chính kiến, nhưng trước đó, tôi chưa từng thấy cô ấy khóc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!