Chương 24: (Vô Đề)

Lý Hoài Chu về nhà.

Anh ta nói, tối nay không gặp được dượng, có lẽ Tống Thành Hạo mê cờ bạc quá, kẹt lại trong sòng chưa ra.

Khương Nhu lộ vẻ thất vọng.

"Không vội, còn nhiều cơ hội."

Lý Hoài Chu bước tới, vỗ nhẹ vai cô: "Tin tôi đi."

Đến gần, Khương Nhu nghe rõ hơi thở của anh ta, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể, và cả mùi sương lạnh nhàn nhạt vương trên người anh ta.

"Không phải tôi không tin anh."

Cô ngẩng đầu, nhìn quầng thâm dưới mắt anh ta: "Ngoài trời lạnh thế, còn phải vất vả chờ đến nửa đêm… tôi xin lỗi."

Tâm trạng Lý Hoài Chu có vẻ khá tốt, anh ta như đang v**t v* một con mèo cưng, dùng tay chậm rãi chải qua mái tóc đen mượt của cô: "Không sao. Vì cô, tôi không thấy khổ gì hết."

Anh ta đâu ngờ, cô gái ngoan ngoãn trước mắt lại đang nghĩ cách mở căn phòng chứa đồ dưới tầng một.

Rình một đêm, Lý Hoài Chu mệt rã rời. Hai người chào nhau ngủ lúc ba giờ sáng.

Bốn giờ, Khương Nhu lặng lẽ rời phòng, bước ra phòng khách.

Cô đã để ý, trên chùm chìa khóa Lý Hoài Chu luôn mang theo hẳn có chiếc mở được căn phòng chứa đồ kia.

Chùm chìa khóa treo ở thắt lưng, trước khi ngủ, Lý Hoài Chu nhét vào túi chiếc áo khoác vừa cởi.

Chỉ cần đợi anh ta ngủ say, lặng lẽ lấy chìa là cô có thể vào phòng chứa đồ xem cho rõ.

Phòng khách tĩnh như tro nguội, Khương Nhu nhón chân từng bước, đến cả hơi thở cũng không dám phát ra tiếng.

Lý Hoài Chu có nghe thấy tiếng chân cô không? Còn tiếng vải áo cọ nhau? Phải nhẹ nữa, nhẹ nữa.

Dần đến gần, cô nhìn rõ gương mặt Lý Hoài Chu, dưới ánh trăng trắng bệch khác thường.

Cô cố làm động tác chậm nhất, tay phải vươn tới chiếc áo phao vắt trên sofa.

Thò vào túi, chạm phải v*t c*ng lạnh ngắt.

Tim cô đập dồn dập, lòng bàn tay khép lại, nắm gọn chùm chìa.

Bỗng một nhịp thở nặng nề sát bên tai nổ vang như sấm.

Bị phát hiện rồi ư?

Cô hoảng hốt nhìn sang, Lý Hoài Chu vẫn nhắm nghiền mắt, vừa rồi chỉ là hự khẽ trong mơ.

Cô như được đại xá, không dám chần chừ nữa, rút vội chìa, chạy thẳng đến cửa phòng chứa đồ.

Chìa thứ nhất không tra được.

Chìa thứ hai cũng không.

Thứ ba, thứ tư, thứ năm…

Vài giây mà dài như cả thế kỷ.

Mỗi lần xoay nhầm, ổ khóa lại phát ra tiếng ma sát khiến người ta rợn tóc gáy, mồ hôi tay cô túa ra, chìa trơn tuột suýt rơi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!