Nửa đêm về sau, hai người bàn xong chứng cứ ngoại phạm. Khương Nhu bị dượng uy h**p, không dám về ký túc xá, mượn ở nhà Lý Hoài Chu. Lúc Tống Thành Hạo bị đánh, hai người họ đang ngồi phòng khách xem phim, hoàn toàn không hay biết.
Lý Hoài Chu đề nghị mấy ngày tới ra tay luôn.
Khương Nhu kinh ngạc: "Nhanh vậy sao? Không chuẩn bị thêm chút à?"
Anh ta giải thích có lý có cứ: "Lần này Tống Thành Hạo không moi được tiền từ cô, chẳng bao lâu chắc chắn sẽ quay lại lần thứ hai. Hắn có cách liên lạc của cô, tôi không muốn thấy hắn lại tới quấy rầy cô nữa."
"Được."
Khương Nhu bị thuyết phục, chợt nghĩ ra gì đó, trong mắt toàn là quan tâm và xúc động: "Lúc anh dạy dỗ ông ta, hay là đeo khẩu trang, đừng lộ mặt, cũng đừng lên tiếng nhé? Tuy xung quanh không có camera, nhưng bản thân dượng tôi chính là nhân chứng, nếu ông ta không uống rượu hoặc chỉ ngà ngà, miêu tả trước cho cảnh sát giọng nói dáng vẻ của anh, anh vẫn có nguy cơ bị tạm giữ."
Cô chỉ vào mình: "Sau đó tôi đi nói với dượng là có người vẫn luôn âm thầm bảo vệ tôi là được. Như vậy vừa trấn nhiếp được ông ta, lại vừa đảm bảo anh trong sạch."
Lời này nói rất xuôi tai, Lý Hoài Chu nghe vậy khẽ cười, vươn tay xoa tóc cô: "Nghe theo cô."
Từ nhà Lý Hoài Chu tới hành lang Thanh Thuỷ không xa.
Chiều tối hôm sau anh ta liền ra khỏi cửa, tìm một lối có thể tránh camera để lên núi, rồi từ trong núi đi tới hành lang Thanh Thuỷ.
Khương Nhu tiễn anh ta, cười e thẹn mà quan tâm, mãi đến khi bóng lưng Lý Hoài Chu bị gió tuyết nuốt chửng.
Cô đợi tròn một phút, xác nhận đối phương sẽ không bất chợt quay lại, mới mạnh tay khép cửa.
Lý Hoài Chu rời đi rồi.
Khương Nhu trăm phương ngàn kế dọn vào nhà anh ta, lợi dụng dượng để đẩy anh ta ra ngoài, nơm nớp đợi chờ chính là khoảnh khắc này.
Tim lại bắt đầu đập nhanh, cô dựa lưng vào cánh cửa lạnh băng, ép mình giữ bình tĩnh, đảo mắt khắp phòng khách.
Theo thói quen, Khương Nhu bấm điện cho Trần Ấu Nghi.
Việc hệ trọng như lục soát nhà cửa, hai người cùng phân tích vẫn hơn một mình đoán mò.
Ngay tối dọn vào nhà Lý Hoài Chu, Khương Nhu đã lập tức kể việc này với Trần Ấu Nghi.
Với tư cách bạn bè, Trần Ấu Nghi phản đối ngay: "Sao cậu có thể ở nhà anh ta một mình? Quá không an toàn. Chưa nói chuyện nam nữ cùng chỗ, trước đó bọn mình chẳng phải còn nghi anh ta là sát thủ liên hoàn sao? Dù khả năng không lớn, nhưng trước khi phá án, cũng phải đề phòng chứ?"
Khương Nhu chỉ nói, cô có lý do bắt buộc phải làm vậy.
Điện thoại thông rồi.
Cô không muốn để Trần Ấu Nghi lo, không nhắc chuyện dượng, chỉ nói Lý Hoài Chu đã ra ngoài, trong nhà chỉ còn mình cô.
Trần Ấu Nghi lo phát sốt: "Hai hôm nay cậu có nghe thấy động tĩnh lạ nào ở nhà anh ta không?"
"Không. Nhà anh ta bao năm nay chỉ có mình anh ta ở, yên tĩnh đến rợn người."
Khương Nhu trả lời thành thật: "Nếu thật có gì khác thường, anh ta đã chẳng để tớ ở nhờ."
Nhưng không nghe thấy động tĩnh, có nghĩa là không giấu người ư? Còn tấm vách cách âm? Còn tầng hầm?
Ngôi nhà này diện tích không nhỏ, lúc này chỉ còn mình cô, cô quạnh lại trống trải, xa xa truyền đến tiếng mèo hoang rít gào, khiến người ta rợn tóc gáy.
Khương Nhu sực nhớ, nơi này từng có hai người chết.
Cô chỉ là một nữ sinh mới ngoài hai mươi, dẫu thường ngày có trấn định đến đâu, đầu óc xoay nhanh đến mấy, cũng như tất cả người bình thường, sẽ chùn bước sẽ sợ hãi.
Huống hồ Lý Hoài Chu là nghi phạm trong án giết người liên hoàn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!