Khương Nhu kể lược lại nguyên do và diễn biến cho Lý Hoài Chu.
Đây là lần cô khóc lâu nhất. Lý Hoài Chu ở bên cạnh đưa giấy, dỗ dành, đến khi nước mắt gần như cạn khô, Khương Nhu mới dần bình tĩnh lại, ngồi xuống sofa trong phòng khách, úp má vào đầu gối.
"Tôi thật vô dụng, đúng không?"
Xả hết cảm xúc xong, tiếng khóc của cô vừa khàn vừa nghẹt: "Tôi từng quay lại video dượng bạo hành dì, cũng nghĩ đến chuyện báo cảnh sát, nhưng mỗi lần ông ta đánh tôi, mắng tôi là gánh nặng, tôi đều chẳng làm nổi gì… Nhiều lần tôi nghĩ, có lẽ ông ta nói đúng, tôi đúng là đồ phế vật."
Lý Hoài Chu nhặt điện thoại lên, xem từng dòng từng chữ, hồi lâu mới nói: "Cô không phải."
Khương Nhu lắc đầu, đáy mắt không có ánh sáng: "Bất kể thế nào, tôi cũng không phản kháng được. Sự thật ấy, anh rất rõ, phải không?"
Là người từng trải qua bạo lực gia đình, Lý Hoài Chu cũng nếm đủ cảnh đường cùng.
Bố anh ta nhiều năm liền hành hạ vợ con, rốt cuộc là mẹ anh ta rạch một nhát vào cổ ông ta, thảm kịch trong nhà mới chấm dứt.
"Đó là chuyện bất khả kháng."
Khương Nhu khẽ nói: "Tôi hỏi bác sĩ tâm lý rồi, họ bảo cái này gọi là "bất lực học được". Trẻ con lâu ngày chịu bạo lực, phản kháng không hiệu quả, khi đối mặt kẻ bạo hành sẽ cảm thấy mình làm gì cũng vô dụng."
Biết bao bất lực, biết bao tuyệt vọng.
Như thí nghiệm nổi tiếng kia, nhốt chó trong lồng khóa và liên tục giật điện, về sau, dù mở cửa lồng, nó cũng chẳng thử chạy, chỉ nằm lăn ra chờ cơn điện giật đến.
Cô kẹt trong chiếc lồng vô hình, Lý Hoài Chu há chẳng phải cũng thế.
Giọng Khương Nhu nhỏ như muỗi: "Dượng tôi, và bố anh, họ đều…"
Lý Hoài Chu nhìn vào đoạn chat trong điện thoại cô, bỗng nói: "Không phải vậy."
Khương Nhu ngước lên, hoang mang.
Không biết có phải ảo giác không, ánh mắt Lý Hoài Chu hôm nay khác với thường ngày.
Cô thấy một đôi đồng tử giống loài máu lạnh, như một vũng đầm sâu không thấy đáy.
Lý Hoài Chu hỏi: "Video ông ta bạo hành còn không?"
Khương Nhu không đoán được dụng ý của anh ta, nhận lại điện thoại, mở một đoạn: "Còn, anh muốn xem không?"
Đối với Lý Hoài Chu, cô luôn tin tưởng vô điều kiện.
Trong hình là một cặp vợ chồng trung niên.
Người đàn ông đeo kính, bề ngoài nho nhã, nhưng việc gã đang làm lại không dính dáng gì đến hai chữ ấy.
Gã giận dữ giật tóc người phụ nữ, tay kia giơ cao rồi quật xuống.
Mấy cái tát liên tiếp giáng lên mặt người phụ nữ, bà chỉ dám co rúm, mặt mũi nhìn không rõ, lưng va vào tường, đau quá rên khẽ.
Đột nhiên, người đàn ông ngoảnh đầu, đôi mắt âm u nhìn thẳng vào người cầm máy.
Khung hình chao đảo dữ dội, rõ là người quay bị giật mình.
Gã hùng hổ xắn tay áo, đá đổ chiếc ghế trước mặt, sải bước lao tới:
"Mày là con đàn bà thối… dám quay à? Chán sống rồi hả?"
Ống kính rung lắc, lia qua bàn tay phải của người quay, móng tay được sơn màu hồng phấn nhạt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!