Đau quá.
Cơn bỏng rát như dao cắt, Khương Nhu vừa chớp mắt, nước mắt đã không ngừng rơi xuống.
Cô cố gắng hít thở thật sâu, giữ bình tĩnh.
Khi nói với Lý Hoài Chu về người dượng, trong đầu cô hết lần này đến lần khác hiện lên gương mặt giận dữ của gã đàn ông ấy.
Khương Nhu nhớ rõ từng chi tiết trên mặt dượng.
Gã cao, đeo kính gọng vàng, thoạt nhìn như một người đọc sách ôn tồn lễ độ.
Chỉ là ngụy trang mà thôi.
Con người thật của dượng là một kẻ tự cho mình là đúng, ngang nhiên ra tay với vợ, đúng là đồ cặn bã.
Khương Nhu thừa hiểu dáng vẻ gã khi bạo hành.
Ngũ quan thường ngày dịu hòa vặn vẹo biến dạng, đôi mắt vốn bị khen "tuấn tú nho nhã" híp lại vì phấn khích, trong miệng phun ra toàn những lời bẩn thỉu không lọt tai.
Thật ghê tởm.
Nhưng chính nhờ có gã làm cái cớ, Khương Nhu mới có thể dọn vào nhà Lý Hoài Chu.
Hôm nay dượng không tới tìm cô.
Chuyện chặn ở cổng trường, đánh đập trước mặt mọi người, bảo vệ khuyên can đều là nói dối.
Những dấu bàn tay trên mặt là do Khương Nhu tự tát mình.
Đau đến chết đi sống lại, nhưng hiệu quả thì tốt, chẳng tốn mấy công sức đã khiến Lý Hoài Chu tin là thật.
Đó là cách Khương Nhu nghĩ ra để lục soát nơi ở của Lý Hoài Chu nhanh nhất.
Lấy thân phận một nạn nhân bạo hành gia đình đường cùng, đáng thương không nơi nương tựa, cầu xin anh ta cho ở nhờ.
Lý Hoài Chu đã đồng ý.
Khương Nhu thở phào, mượn cơn đau khơi thêm nước mắt, ngẩng lên nở nụ cười tái nhợt với anh ta: "Cảm ơn… anh thật tốt."
Cô cố nhịn, không lùi lại khi Lý Hoài Chu tới gần, mặc anh ta lau nước mắt giúp mình.
Trong phòng yên ấm, bóng hai người chồng lên nhau, nếu không có cái bóng đen của vụ án giết người liên hoàn phủ trên đầu, cảnh này có thể gọi là ấm áp.
Lý Hoài Chu săn sóc hết mực, dỗ dành Khương Nhu rất lâu, còn nấu cho cô một bát mì làm bữa khuya.
Trong nhà chỉ có một chiếc giường, Khương Nhu ngủ phòng ngủ, còn anh ta thì qua đêm trên sofa.
"Thế sao được?"
Phản ứng đầu tiên của Khương Nhu là từ chối: "Tôi là khách, làm gì có chuyện để anh ngủ sofa."
"Không sao."
Lý Hoài Chu chỉ cười: "Nghỉ ngơi cho tốt đi, cô quan trọng hơn."
Nhìn qua, anh ta dịu dàng tốt bụng biết bao.
May mà có anh ta, Khương Nhu mới có được chỗ trú an ổn, có thể trong phòng ngủ mà trải qua một đêm không quá nơm nớp lo sợ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!