Trước khi giết người phụ nữ đầu tiên, Lý Hoài Chu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cuộc đời tẻ nhạt như nước đọng của mình lại có ngày nổi lên sóng lớn, cuốn cả Giang Thành vào vòng xoáy kinh hoàng.
Anh ta trầm lặng ít nói, sống trong căn nhà tự xây cũ kỹ nơi rìa thành phố, làm nhân viên cho một cửa hàng tiện lợi, không bạn bè, không người thân, không quan tâm đến ai, cũng chẳng ai quan tâm đến anh tta.
Thức dậy, đi làm, tan ca, đi ngủ, cuộc sống của Lý Hoài Chu cứ thế lặp đi lặp lại không chút gợn sóng. Những sở thích ít ỏi đếm trên đầu ngón tay của anh ta là đọc tiểu thuyết trinh thám và làm tiêu bản chim chóc.
So với việc chế tác một tiêu bản hoàn hảo, giết người còn dễ hơn nhiều.
Gây án là kế hoạch anh ta đã ấp ủ từ lâu. Khi chọn đối tượng giết người đầu tiên, Lý Hoài Chu không tốn quá một giây do dự.
Tối hôm đó, khi đã hạ quyết tâm cầm dao lên, anh ta lang thang khắp khu phố cũ không có camera giám sát, và rồi như số mệnh sắp đặt, anh ta lướt qua một người phụ nữ trông quen mặt.
Cô ấy từng đến cửa hàng tiện lợi vài lần, Lý Hoài Chu có chút ấn tượng, da trắng, nét mặt thanh tú, giọng nói nhỏ nhẹ, dịu dàng khiến người ta khó tưởng tượng được lúc nổi nóng thì sẽ ra sao.
Sở dĩ chọn cô ấy, chỉ vì sau khi hai người vô tình va vai nhau, cô ấy quay đầu lại, mỉm cười nói với anh ta một câu: "Xin lỗi."
Lý Hoài Chu không ghét cô ấy, cũng chưa từng có cảm xúc yêu hay ghét gì với người này, chỉ là khi anh ta muốn giết người, thì người phụ nữ đó vừa khéo xuất hiện.
Mà nụ cười nhẹ nhàng của cô ấy, giống hệt lúc ở cửa hàng tiện lợi mỉm cười với anh ta, lại càng chói mắt đến gai người.
Quá trình ra tay không hề phức tạp, đánh ngất, giam giữ, cuối cùng rạch cổ.
Lạ lùng là từ đầu đến cuối, Lý Hoài Chu không hề sợ hãi hay hoảng loạn, trái lại còn có một cảm giác bình thản đến quái dị. Cảm giác ấy không khác gì mỗi ngày anh ta sắp xếp lại kệ hàng, máy móc, lạnh nhạt, ngăn nắp.
Thậm chí, anh ta còn thảnh thơi mà nghĩ: thì ra cắt da người cũng chẳng khác gì phân thớt cá thịt trong bếp.
Tiếp theo đó, là người thứ hai, rồi thứ ba.
Với nạn nhân đầu tiên, anh ta đôi lúc còn hơi vụng về. Nhưng về sau, tất cả đã thuần thục như lúc anh ta kiểm kê hàng hóa ở cửa tiệm.
Lý Hoài Chu quan sát nét mặt hoảng loạn hay tuyệt vọng của họ, thưởng thức cảnh họ sụp đổ trong nỗi sợ tột cùng. Mỗi khi nghe tiếng họ khóc lóc cầu xin, anh ta lại khẽ nở nụ cười.
Và rồi vấn đề đặt ra.
Mục tiêu thứ tư, nên chọn ai đây?
Người dân Giang Thành sống trong nơm nớp lo sợ, phụ nữ đi lại một mình vào ban đêm ngày càng hiếm, đến cả khu ngoại ô vắng vẻ cũng được lắp thêm vô số camera theo dõi.
Làm thế nào để gây án mà không để lại dấu vết, đó là nan đề mà Lý Hoài Chu buộc phải tìm cách phá giải.
Nhưng anh ta không vội.
Dù đã trở thành tên sát nhân hàng loạt khiến cả nước chấn động, nhưng nói thật lòng, sinh hoạt thường ngày của Lý Hoài Chu vẫn chẳng khác gì mấy, đi làm về, ngủ dậy, điểm khác biệt duy nhất là thi thoảng phải tranh thủ giết người và xử lý xác chết.
Bọn côn đồ ngoài phố vẫn lâu lâu đến kiếm chuyện với anh ta, điều đó cũng không thay đổi.
Chúng cố tình bới móc bắt bẻ, hắt đổ tô mì đang ăn, mắng chửi anh ta là "thằng hèn không dám phản kháng"…
Những màn bắt nạt vô nghĩa ấy, anh ta đã quá quen. Trước đám ăn bám hung hăng giả tạo kia, anh ta luôn chọn cách lờ đi.
Cũng chính vì vậy, khi Khương Nhu chủ động bắt chuyện an ủi, Lý Hoài Chu thật sự sững người.
Khương Nhu là kiểu người hoàn toàn trái ngược với anh ta.
Tính cách dễ mến, tấm lòng lương thiện, khuôn mặt phúc hậu. Cô học ở đại học danh tiếng nhất thành phố, còn có dư sức và thời gian tham gia mấy lớp học ngoại khóa vì sở thích.
Nếu ví Lý Hoài Chu là mảng rêu mốc tăm tối, thì cô chính là loài hoa hướng dương vươn mình đón nắng, chỉ cần đứng gần bên là đã có thể cảm nhận được sự dịu dàng ấm áp như gió xuân.
"Dịu dàng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!