Chương 18: (Vô Đề)

Khương Nhu đưa Lý Hoài Chu rời quán cà phê, đích đến là cửa hàng bách hóa cách đó không xa.

Chín giờ tối, khu thương mại sáng rực, dãy đèn neon chớp tắt liên hồi như một chuỗi sao treo lơ lửng giữa không trung.

Đêm mới bắt đầu, người qua kẻ lại không dứt. Theo thói quen, Khương Nhu né dòng người, men theo bóng cây ven đường, thấy một chàng trai lạ đi ngược chiều, cô khẽ nép lại phía Lý Hoài Chu.

Bước vào bách hóa, luồng khí ấm áp xua sạch giá lạnh. Cô ra hiệu cho anh ta theo sát: "Đi, lên tầng hai."

Tầng hai chuyên đồ nam. Khương Nhu đảo mắt nhìn quanh, rồi rẽ về phía bên phải.

Trước dãy giá trưng bày, treo kín các kiểu khăn quàng.

Lý Hoài Chu đi cạnh cô, giọng dửng dưng: "Cô hay tới đây à?"

Cô đúng là tỏ ra rất rành rẽ.

"Tôi…"

Khương Nhu định nói rồi lại nuốt xuống, do dự một lúc mới thú thật: "Tôi ít thấy anh quàng khăn. Mùa đông lạnh thế này, tôi nghĩ hay là mua cho anh một chiếc. Cửa hàng này nổi tiếng lắm, tôi có ghé dò trước, đã chấm mấy chiếc, nhưng lại sợ màu không hợp, nên dứt khoát dẫn anh tới thử luôn."

Cô hạ giọng, hơi tiếc nuối: "Ban đầu định cho anh một bất ngờ cơ."

Lý Hoài Chu khựng lại: "Mua cho tôi?"

"Ừ."

Khương Nhu nói: "Anh chọn đi, thích cái nào?"

Đoán anh ta lại sắp từ chối, cô liền cắt ngang thật nhanh: "Nhận đi, coi như quà cảm ơn vì anh đã giúp tôi nhiều lần. Không thì tôi thấy áy náy vì cứ hưởng của anh."

Lý Hoài Chu không nói, đưa mắt lướt qua một vòng khăn trước mặt.

"Cửa hàng này thiên về độ thoải mái, chất tốt mà còn ấm."

Khương Nhu nhấc hai chiếc, một đen, một xám, giơ cho anh ta xem: "Đây là hai cái tôi ưng, anh thấy sao?"

Theo quan sát của cô, Lý Hoài Chu không thích phô trương, quần áo anh ta chủ yếu là đen với xám, toàn mẫu cơ bản ít chi tiết, như cố ý xóa mờ sự hiện diện.

Khi chọn, Khương Nhu dựa theo phong cách ấy của anh ta: đơn giản, mộc mạc, không màu mè, chỉ cần vừa mắt và dễ chịu là được.

"Cái nào cũng được."

Lý Hoài Chu không giỏi đối mặt những tình huống thế này, giọng khản lại: "Cảm ơn cô."

"Cảm ơn gì chứ?"

Khương Nhu giũ chiếc màu đen: "Anh muốn thử không?"

Lý Hoài Chu nhận lấy từ tay cô.

Động tác quàng khăn của anh ta hơi vụng về, lớp vải đen tuyền phủ lên cổ áo phao, bất ngờ làm dịu đi vẻ u ám quen thuộc, bật lên nét sắc lạnh rắn rỏi.

Khương Nhu vòng quanh anh ta nửa vòng, thẳng thắn nhận xét: "Chiếc này ổn đấy. Đổi cái kia thử so xem?"

Cô đưa tiếp chiếc màu xám.

Khăn xám bạc quấn lên, đường xương hàm vốn căng chặt của Lý Hoài Chu bỗng mềm lại, tông xám dịu trung hòa màu da, trông không còn quá lạnh lẽo.

Khương Nhu lặng lẽ ngắm anh ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!