Khương Nhu tự thuật [1].
Tôi sinh ra trong một gia đình giáo viên bình thường ở Giang Thành. Bố mẹ hy vọng tôi ngoan ngoãn dễ mến, nên đặt tên tôi là "Khương Nhu".
Thật lòng mà nói, suốt một quãng rất dài, tôi cách xa kỳ vọng của họ.
Bố mẹ tuy nghiêm khắc, nhưng quan hệ gia đình vẫn xem như hòa thuận. Nếu như không xảy ra vụ tai nạn xe ấy…
Thôi, đừng nói những giả thiết vô nghĩa như thế.
Năm lớp 10, bố mẹ tôi qua đời, dì nhận nuôi và đưa tôi về nhà dì sống.
Dượng là một người đàn ông nghiêm nghị. Khi bố mẹ tôi còn sống, quan hệ giữa họ và dượng không tốt, ít qua lại, nên làm họ hàng bao nhiêu năm, tôi vẫn chẳng có ấn tượng gì về dượng.
Ngay từ ngày đầu dọn vào nhà dì, tôi đã nhận ra dượng không hoan nghênh tôi.
Thái độ ấy cũng dễ hiểu, dù sao tôi với dượng chẳng ruột rà máu mủ, giữa hai bên hoàn toàn không có tình cảm. Trong mắt dượng, tôi là một kẻ vướng víu thuần túy.
Tôi bắt đầu có ý thức thân phận "ở nhờ".
May mắn miễn cưỡng mà nói là, tuy dượng không ưa tôi, nhưng cũng không bộc lộ sự bài xích quá rõ rệt, cùng lắm là mặt lạnh, thỉnh thoảng mỉa mai châm chọc vài câu.
Về sau tôi dần phát hiện, không chỉ với tôi, dượng đối với dì cũng là thái độ tương tự, thậm chí còn hạch sách sai khiến hơn, như thể dì phải làm bất cứ việc gì cho dượng là lẽ đương nhiên.
Cơm canh không hợp khẩu vị thì sưng sỉa, đánh bài thua tiền là về nhà trút giận lên dì, tối nào ăn xong, dượng cũng nằm dài trên sofa, ra lệnh người đã vất vả cả ngày như dì vào bếp rửa bát.
Đúng vậy, là giọng điệu hoàn toàn ra lệnh.
Rõ ràng là vợ chồng, mà cư xử với nhau cứ như chủ tớ.
Cấp ba tôi ở ký túc, chỉ cuối tuần và kỳ nghỉ đông hè mới về. Dì đối xử với tôi rất tốt, mỗi kỳ nghỉ đều nấu đầy một bàn chờ tôi tan học.
Nói thế nào nhỉ, dì tôi là mẫu "người hiền lành" điển hình, với ai cũng hòa ái, kể cả khi bị dượng vô cớ mỉa mai chì chiết, dì chưa từng nổi giận, chỉ cúi đầu lặng thinh.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ đó cũng là một kiểu "quen rồi".
Một thói quen làm người ta quên mất phản kháng, tôi thấy điều ấy thật đáng sợ.
Ban đầu tôi tưởng sự áp bức bất bình đẳng ấy chính là toàn bộ đời sống hôn nhân của dượng dì, cho đến một chủ nhật, sau một tháng được nhận nuôi, tôi phát hiện điều khác lạ.
Hôm ấy là mùa hè, cả Giang Thành nóng muốn ngạt thở. Tôi nghỉ học về nhà, dì như lệ thường nấu không ít món.
Tôi nhớ rất rõ, dì mặc một chiếc sơ mi trắng, tay dài.
Nhưng mà nhiệt độ cao như vậy, dì ở trong bếp chạy đi chạy lại, vừa mệt vừa nóng, sao lại mặc tay dài?
Không bao lâu sau, tôi biết đáp án.
Dì niềm nở tiếp đãi tôi, gắp thức ăn đưa vào bát tôi, lúc đến tay tôi, ống tay áo tự nhiên kéo lên.
Tôi thấy nơi cổ tay lộ ra một đoạn ngắn, có vết bầm khủng khiếp.
Dì lập tức kéo ống tay xuống, giải thích với tôi là tối qua vô ý va vào cạnh bàn.
Một cú va chạm đơn giản, có thể gây ra mảng sưng đỏ và bầm tím lớn như vậy sao?
Nhìn hình dạng, trái lại giống vết do bị ai đó bóp chặt mạnh tay để lại.
Lúc ăn cơm dượng có mặt, tôi không hỏi nhiều. Ăn xong, dượng đi đánh bài với bạn, dì ở nhà rửa bát, tôi theo dì vào bếp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!