Sau khi hạ quyết tâm điều tra Lý Hoài Chu, Khương Nhu kể chuyện này với Trần Ấu Nghi.
Nghe xong, Trần Ấu Nghi cau chặt mày: "Không được, nguy hiểm quá! Nếu cậu nghi ngờ hắn thì đi báo cảnh sát, sao lại tự mình liều như vậy?"
"Không có chứng cứ xác thực, cảnh sát không thể bắt hắn, nhiều nhất chỉ âm thầm điều tra."
Khương Nhu đã nghĩ qua rất nhiều khả năng, cân nhắc cả kết quả tệ nhất: "Nhỡ Lý Hoài Chu phát hiện thì sao? Hắn chắc chắn đoán được là mình báo cảnh sát. Nhỡ đâu hắn đúng là hung thủ, cấp bách lên làm liều cá chết lưới rách, người đầu tiên bị trả thù sẽ là tớ."
So với việc chết không rõ ràng, cô thà nắm chủ động trong tay, trước tiên ổn định cục diện, rồi từng bước tìm chứng cứ sắt đá.
Bảo là không sợ đương nhiên là nói dối.
Khương Nhu không định làm anh hùng đơn độc, đã tính sẵn đường lui, mở chia sẻ vị trí với Trần Ấu Nghi.
"Tớ sẽ nói với hắn dạo này Giang Thành loạn quá, bạn bè lo cho an toàn của tớ nên chia sẻ định vị liên tục. Bất kể Lý Hoài Chu có phải kẻ giết người hay không, biết chuyện này rồi thì cũng không dám làm gì manh động đâu."
Khương Nhu nói: "Mỗi tối tầm tám giờ, tớ sẽ nhắn cho cậu một tin; chỉ cần đứt đoạn…"
Chỉ cần đứt đoạn tức là có chuyện.
Trần Ấu Nghi báo cảnh sát kịp thời, Khương Nhu vẫn còn cơ may sống lớn.
"Nhưng mà…"
Sắc mặt Trần Ấu Nghi đầy lo lắng, muốn nói lại thôi.
"Khả năng Lý Hoài Chu là hung thủ, đến phần nghìn cũng chưa tới, tra đến cuối, tám phần là tớ nghĩ nhiều, tự dọa mình, hơn nữa còn có cậu ở đây nữa mà."
Khương Nhu mỉm cười với cô ấy: "Có cậu làm hậu thuẫn, nhất định sẽ không sao."
Hồi ức dừng lại, suy nghĩ quay về hiện tại.
Trong quán cơm nhỏ, cuộc đối thoại giữa Khương Nhu và Lý Hoài Chu vẫn tiếp diễn.
Đĩa thịt xào ớt xanh vừa xào nóng hổi được bưng ra, sứ chạm mặt bàn gỗ "cộp" một tiếng trầm.
Lý Hoài Chu dõi theo bóng lưng ông chủ khuất nơi góc rẽ, rốt cuộc mở lời thuật lại.
"Đại để chẳng có gì để kể."
Anh ta nói: "Thành tích bình thường, giao du không rộng. Chuyện vụ án của bố mẹ tôi, cô có muốn nghe không?"
Khương Nhu đang uống nước, nghe vậy khựng lại: "Hả?"
Nói thẳng thừng thế này, thật sự không sao chứ? Lý Hoài Chu bàn về vụ án ấy bình thản như đang kể chuyện của người khác.
Khương Nhu gật đầu.
"Bố tôi từ rất sớm đã có xu hướng bạo lực, mẹ tôi luôn nhẫn nhịn."
Lý Hoài Chu nói: "Về sau có một ngày chịu hết nổi, bà cầm dao đâm vào ngực ông ấy, tròn mười hai nhát. Cảnh sát nói bà đã bỏ thuốc ngủ vào trà từ trước, để chắc chắn sẽ không bị phản kháng."
Anh ta dừng một nhịp, cố ý quan sát cảm xúc của Khương Nhu: "Cụ thể hơn nữa, còn muốn nghe không?"
Khương Nhu lại gật đầu lần nữa.
Thế là giọng nói nhàn nhạt của Lý Hoài Chu vang lên: "Đợi bố tôi ngủ, bà ấy dùng dây trói chặt, rồi đánh thức ông ta dậy một cách sống sượng."
"Để hả giận?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!