Có thể giữ Khương Nhu lại lâu hơn một chút.
Đêm nằm trên giường, Lý Hoài Chu nghĩ vậy.
Không biết từ khi nào, anh ta dần quen với sự tồn tại của Khương Nhu, đôi lúc thấy cứ thế giữ cô bên cạnh như một con thú cưng, hình như cũng không tệ.
Nhưng vẫn chưa đủ.
Hiện giờ nhiều lắm cô chỉ xem anh ta như một người bạn quan hệ tạm ổn, còn cách rất xa cái "kiểm soát" mà Lý Hoài Chu muốn.
Có cách nào khiến Khương Nhu ỷ lại anh ta hơn, tin anh ta hơn không?
Tốt nhất là như mẹ ngày xưa bám vào cha, trong mắt chỉ có mỗi ông ta, răm rắp nghe lời, cam tâm tình nguyện.
Lý Hoài Chu nghĩ rất lâu mà không có đáp án, bèn quyết định nghĩ mấy chuyện thiết thực hơn.
Việc thu thập phân tích chứng cứ của cảnh sát tiến hành đến đâu, mấy blogger tội phạm học trên mạng lại vẽ cho anh ta cái chân dung tâm lý kiểu gì, còn nữa, xử lý cô gái đang bị giam dưới tầng hầm thế nào.
Chỗ ở của Lý Hoài Chu là căn nhà bố mẹ tự xây hơn hai mươi năm trước, nhìn bên ngoài tổng cộng hai tầng.
Vì từng xảy ra một vụ án mạng rùng rợn, nơi này thành "hung lâu" lừng danh gần xa, bán không ai mua, thuê không ai thuê, Lý Hoài Chu dứt khoát ở một mình.
Anh ta chuộng tiện, từ sau khi bố mẹ qua đời, dọn phòng khách, phòng ngủ, bếp núc cả xuống tầng một, khỏi phải lên xuống bôn ba.
Tầng hai trước kia là phòng ngủ riêng của ba người, giờ đổi hết thành phòng chứa đồ, gian phòng ngủ chính nơi bố mẹ cùng chết, Lý Hoài Chu tròn năm năm chưa mở ra lần nào.
Một mình ở căn nhà lớn thế này, lãng phí diện tích là điều tất nhiên.
Trước khi giam giữ nạn nhân đầu tiên, Lý Hoài Chu từng có lúc quên mất sự tồn tại của tầng hầm.
Tầng hầm từng là nơi anh ta sợ hãi nhất.
d*c v*ng bạo ngược của người cha không được kiềm chế, khi xây nhà, lại dựng ngay trong nhà một căn phòng không thấy ánh mặt trời, không có cửa sổ, chỉ một cánh cửa để ra vào.
Ánh nắng chẳng lọt nổi sợi nào, bốn bề âm u, thích hợp nhất để hành hạ người.
Sau khi bạo hành Lý Hoài Chu, cha anh ta luôn khóa trái cửa sắt, mặc bóng tối nuốt chửng tiếng khóc gào của anh ta.
Lý Hoài Chu không cách nào cầu cứu, chỉ có thể cắn răng chịu đau, chờ cha lại đến, có khi khóa vang "cạch" sau vài giờ, có khi phải cắn răng chịu đựng hơn hai chục tiếng đồng hồ dài đằng đẵng.
Đợi đến lúc ông bố ngà ngà say mở cửa, khom người nhìn ngang với anh ta, hơi rượu đục ngầu phả vào mặt anh ta: "Đây là dạy mày nhớ đời, sau này đừng phạm lỗi tương tự nữa, biết chưa?"
Khi đó nếu rơi nước mắt, sẽ bị mắng là yếu đuối, "không giống đàn ông".
Nếu im lặng không nói, sẽ chọc giận cha triệt để, bị cho là không chịu phục tùng quản giáo.
Cách làm thích đáng nhất là tỏ ra cung kính mà hèn mọn, cha nói gì, anh ta đáp ứng nấy.
Ký ức bị giam giữ, bị đánh đập chất chồng, khiến Lý Hoài Chu nảy sinh nỗi sợ với tầng hầm, đến mức trưởng thành rồi, anh ta cũng chưa từng chủ động lại gần cánh cửa sắt đó.
Cho đến khi anh ta quyết định giết người.
Giết người là chuyện rất đơn giản.
Tay phải vững, lực phải mạnh, nắm chặt chuôi dao, dồn sức lia ngang, như giết con cá trên thớt.
Toàn bộ quá trình quá nhanh, nhanh đến không kịp hồi vị. Lý Hoài Chu không thể lấy được đầy đủ kh*** c*m từ hành vi tàn sát, anh ta mê đắm hơn là cơn run rẩy trước khi sự sống tắt lịm.
Giống như lúc xem phim kinh dị, thứ anh ta tua đi tua lại không phải cảnh máu thịt bắn tung tóe ở khoảnh khắc tử vong, mà là sự giãy giụa thoi thóp của nhân vật chính khi bị dồn đến đường cùng từng bước một.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!