Chương 11: (Vô Đề)

Lý Hoài Chu vẫn đang tỉnh.

Giả vờ ngủ là một màn thăm dò anh ta dành cho Khương Nhu. Nếu cô là cảnh sát, coi anh ta là nghi phạm để điều tra, chờ anh ta ngủ say nhất định sẽ lục soát căn nhà này.

Lý Hoài Chu đợi xem cô sẽ làm gì.

Khương Nhu gọi anh ta mấy tiếng trước. Rồi bước chân xa dần, hướng về phía hành lang.

…Cô sắp ra tay rồi sao?  Cô thật sự là cảnh sát ư?

Trong lòng Lý Hoài Chu lạnh hẳn. Anh ta sớm đã quét sạch mọi đầu mối liên quan tới vụ án, còn tầng hầm, Khương Nhu tuyệt đối không thể tìm thấy.

Thế nhưng rất nhanh, Khương Nhu quay lại. Một tấm chăn bông phủ lên người anh ta, xua đi cái rét giữa đông sâu. Thì ra cô là đi lấy chăn.

Lý Hoài Chu thoáng bối rối, nghe tiếng vải áo sột soạt. Rồi là tiếng "cạch" của vật gì rơi xuống. Anh ta lập tức đoán ra chuyện gì: Khương Nhu ôm áo khoác của anh ta lên, chiếc móc mèo trắng theo thế rơi ra.

Yên tĩnh như chết.

Lý Hoài Chu dỏng tai, lắng nghe mọi âm thanh cô tạo ra.

Khả năng thứ nhất Khương Nhu là cảnh sát. Dù có lau rửa kỹ đến đâu, trên di vật đại khái vẫn còn DNA của người chết. Nhìn thấy móc mèo trắng, cô nhất định sẽ coi nó là chứng cứ, mang về đồn để giám định dấu vết sinh học của nạn nhân.

Ha. Đáng tiếc, đó là cái bẫy anh ta bày sẵn.

Mang theo di vật bên người là thói quen của anh ta, nhưng xét tới khả năng Khương Nhu là cảnh sát, Lý Hoài Chu đã giữ lại một nước, tạm thời cất chúng vào dãy hành lang dưới tầng hầm.

Không sờ được "chiến lợi phẩm", trống rỗng quá. Anh ta đành lùi một bước, đến tiệm phụ kiện mua một chiếc móc mới, cùng mẫu với di vật của nạn nhân thứ ba, mang kè kè bên mình.

Đêm nay, ngẫu hứng nổi lên, sao không dùng nó để thử Khương Nhu?

Một khi Khương Nhu đem đi xét nghiệm, cảnh sát có tra kiểu gì, kết luận nhận được cũng sẽ là "nó thuộc về Lý Hoài Chu, không liên quan vụ án giết người".

Tiệm phụ kiện còn lưu lịch sử mua hàng của anh ta.

Bằng đó, Lý Hoài Chu không chỉ có thể rút êm, mà còn phơi bày chân diện của Khương Nhu.

Khả năng thứ hai, Khương Nhu không phải cảnh sát.

Nếu cô đủ lanh, vì chiếc móc mà sinh nghi anh ta, lập tức bỏ chạy hoặc báo án.

Thì xin lỗi nhé.

Móc mèo trắng từng là món hot một thời, hàng vạn người đã mua.

Chỉ là một món phụ kiện "cháy hàng", Khương Nhu không đưa ra được chứng cứ nào khác ngoài việc thấy ai đó đeo nó, thì làm sao cảnh sát thụ lý?

Chỉ cần cô đã sinh nghi, sau đó Lý Hoài Chu có vô số cách trả đũa. Con mồi không biết nghe lời, chơi không vui.

Còn nếu cô không nhận ra chiếc móc giống hệt di vật của người chết, hoặc chỉ thấy đó là món "cùng mẫu" bình thường… Lý Hoài Chu còn có thể giữ cô lại chơi thêm dăm bữa nửa tháng.

Anh ta kiên nhẫn chờ.

Trong khoảng lặng kéo dài, Khương Nhu khẽ "ủa" một tiếng. Cô không bỏ chạy, cũng không tiếp tục lục lọi, chỉ nhét chiếc móc mèo trắng về chỗ cũ, đặt áo khoác sang bên.

Tiếng bước chân lại vang lên. Tiếp đó là tiếng ghế kéo kêu kẽo kẹt.

Mi mắt Lý Hoài Chu hé ra một đường, thấy Khương Nhu ngồi cạnh bàn, có vẻ định gục xuống ngủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!