Chương 10: (Vô Đề)

Khương Nhu lên chuyến tàu điện ngầm hướng về nhà của Lý Hoài Chu.

Theo quy luật cô rút ra, tên sát nhân liên hoàn có chu kỳ gây án cố định: trong mười lăm ngày hắn bắt cóc giam giữ một nạn nhân, sẽ không ra tay với người khác. Tính thời gian, cô nữ sinh cấp ba tên Từ Tĩnh Như đã mất tích hai ngày, không biết hiện cô ấy có bình an không.

Nhận thức ấy nặng như quả cân rơi vào lòng, Khương Nhu âm thầm cầu nguyện cho cô ấy.

Dĩ nhiên, tuy khả năng hung thủ gây án lúc này không lớn, cô vẫn giữ cảnh giác, để phòng bất trắc, cô bật chia sẻ vị trí với bạn cùng phòng.

Lên tàu rồi, Lý Hoài Chu có vẻ hiếu kỳ hỏi cô: "Nghe nói sinh viên Giang Thành có ưu đãi giao thông à?"

"Tàu điện thì không, là xe buýt." Khương Nhu thành thật nói: "Sinh viên có thẻ liên thông riêng, quẹt thẻ thì giảm nửa giá."

"Thẻ liên thông riêng? Khác với thẻ của bọn tôi à?"

"Chắc cũng không khác gì lớn đâu…" Khương Nhu nghiêng đầu, rút từ túi ra chiếc thẻ xe buýt mang theo bên người: "Nó thế này này, in logo của trường."

Thân thẻ vuông vức, giữa là tên và ảnh của người sở hữu.

Trong ảnh, Khương Nhu mặc sơ mi trắng, như mọi ảnh giấy tờ khác, gần như không biểu cảm. Góc trái phía trên là bốn chữ ngay ngắn "Đại học Giang Thành".

Lý Hoài Chu nhìn mấy giây, cười với cô: "Làm sinh viên sướng ghê, ăn Haidilao cũng rẻ hơn, phải không?"

Nói xong câu đó, câu chuyện lái sang hướng khác, Khương Nhu cùng anh ta tán gẫu về các món ngon vặt khắp Giang Thành, bầu không khí hòa hợp.

Nhà Lý Hoài Chu ở rìa Giang Thành, xuống tàu điện ngầm xong còn phải đi bộ một đoạn. Khương Nhu đi sát bên anh ta, đảo mắt nhìn khắp.

Ở đây đa phần là nhà tự xây cao hai ba tầng, càng xa ga tàu, nhà cửa càng thưa. Đèn đường mờ ám, rải những quầng sáng vỡ vụn ở các ngã hẻm, mấy đốm đỏ ẩn nấp trên đỉnh cột điện, như đồng tử của loài động vật sống về đêm.

Là camera giám sát.

Lý Hoài Chu nói: "Sau khi xảy ra án, ở đây lắp thêm kha khá mắt giám sát."

Vừa dứt lời, gió đêm cuốn lá khô lướt qua cổ chân.

Khương Nhu bồn chồn chẳng yên, giật thót người, lại dịch về phía Lý Hoài Chu nửa tấc.

Anh ta khẽ cười: "Vẫn sợ à?"

"Gọi là cảnh giác ấy."

Khương Nhu vỗ vỗ ngực, nghiêm túc tự biện hộ cho mình: "Giữ đề phòng chặt chẽ một chút, rốt cuộc cũng không phải chuyện xấu."

Giọng Lý Hoài Chu u uất vang tới: "Cũng phải. Biết đâu hung thủ vụ kia đang sống ngay quanh đây."

Khương Nhu giật mình nhìn anh ta, ngẫm kỹ ra, câu này quả có mấy phần hợp lý. Trước đó khi cô và Lý Hoài Chu phân tích đặc trưng hung thủ, đã nói đến chín phần hắn ở nhà riêng độc lập, lại không nằm trong nội thành.

Sống một mình, vắng vẻ, hành tung khó bị người khác để ý… chẳng phải chính là chỗ này sao?

Trí tưởng tượng là thứ đáng sợ nhất. Khi nhận ra điều đó, sau một khung cửa sổ đen kịt nào đó quanh đây như thực sự xuất hiện ánh nhìn rình rập, khiến người ta tê dại cả da đầu.

"Dừng dừng." Khương Nhu kéo chặt áo phao, giơ tay làm dấu cấm: "Tôi nổi hết cả da gà rồi này."

Lý Hoài Chu không nói nữa, đưa cô tới một tòa nhà hai tầng cũ kỹ: "Tới rồi."

Anh ta móc chùm chìa khóa: "Vào uống ly trà nóng rồi hãy đi."

Đề nghị này không tệ.

Khương Nhu rút mấy đầu ngón tay đỏ bừng vào trong tay áo, quyết định tạm tránh gió tuyết: "Được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!