Hiện tại là tám giờ năm phút tối.
Màn hình điện thoại phát ra ánh sáng xanh mờ từ ống tay áo khoác lông vũ, Khương Nhu liếc nhìn giờ rồi tắt màn hình, bước vào cửa hàng tiện lợi, kéo theo một luồng gió lạnh buốt thấu xương.
Đêm đông sâu hun hút, lạnh đến rợn người. Vừa bước vào bên trong, hơi ấm lẫn theo mùi thơm nồng của oden ập đến, ánh đèn từ trần nhà rọi xuống khiến cô nheo mắt lại.
Không biết là ai đang bật loa ngoài tin tức xã hội, từng câu từng chữ vang lên rõ ràng bên tai: "Đã phát hiện nạn nhân thứ ba, cảnh sát đã thành lập tổ chuyên án, bước đầu xác định là cùng một nghi phạm gây án…"
Lạnh quá đi mất.
Khương Nhu co mặt nép vào khăn choàng, định như mọi ngày, chọn vài món kẹo và đồ ăn sẵn.
Đáng lẽ đêm nay cũng sẽ bình thường như bao đêm khác, cho đến khi một tiếng chửi rủa đột ngột vang lên:
"Đệt! Ông đây kêu vị việt quất cơ mà? Sao lại đưa vị dâu? Mù à hay điếc đấy?!"
Tiếng quát quá đanh, quá dữ, khiến Khương Nhu giật nảy mình. Cô nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thấy mấy bóng người đứng trước quầy tính tiền.
Cả đám cao lớn lực lưỡng, mặc áo khoác da đen sì, chính là đám côn đồ hay lảng vảng ở con phố này.
Đối diện với chúng là một chàng trai mặc đồng phục cửa hàng tiện lợi.
Anh ta quá gầy gò, đứng lọt thỏm trong bóng đám côn đồ như con linh dương bị bầy linh cẩu vây lấy.
Nhân viên cửa hàng nói: "Anh chọn kẹo cao su vị dâu mà."
Giọng không lớn, đều đều, bình thản đến mức không hề có lấy một gợn sóng.
Anh ta không sợ sao?
Khương Nhu nghĩ bụng. Rõ ràng mấy gã kia cố tình gây sự, mặt mũi hung tợn, không giấu nổi ác ý.
Đây cũng không phải lần đầu cô chứng kiến chuyện như vậy.
Từ khi đăng ký lớp học vẽ ở tòa văn phòng gần đó cách đây một tuần, hầu như đêm nào Khương Nhu cũng ghé qua cửa hàng tiện lợi này. Nhân viên cửa hàng là một thanh niên có vẻ ngoài thư sinh, ít nói, da dẻ trắng bệch, thân hình gầy gò. Ngoài những câu giao tiếp cần thiết, chưa từng nói chuyện với khách hàng một câu dư thừa.
Có lẽ vì biết anh ta sẽ không phản kháng, nên mấy gã côn đồ cứ ba bữa nửa tháng lại mò tới, khi thì buông lời mỉa mai, khi thì bóp vụn gói mì ăn liền rồi cười hề hề bỏ đi.
Đi nhiều thành quen mặt, đến cả Khương Nhu cũng dần nhận ra họ.
Phản ứng lạnh nhạt của nhân viên hiển nhiên khiến đám côn đồ không hài lòng.
Tên tóc vàng dẫn đầu nhe răng vung tay định đấm, nhưng còn chưa kịp ra tay đã bị đàn em bên cạnh giữ tay lại, khẽ liếc về phía cửa, ra hiệu có người đến.
Một nhắc nhở đơn giản: có người khác bước vào.
Và thật không may, ánh mắt của Khương Nhu ngay lúc ấy chạm phải cái nhìn của gã tóc vàng.
Cô thấy rõ bản thân khẽ run lên, lập tức cúi đầu, chỉ sợ rước họa vào thân.
Sự xuất hiện của người ngoài đã phá vỡ niềm vui bắt nạt, đám côn đồ tỏ ra biết điều không tiếp tục gây chuyện, trước khi rời đi còn giơ ngón giữa trêu ngươi nhân viên cửa hàng.
Khương Nhu bước ngang qua bọn chúng, theo bản năng nép về phía tường vài bước, cố gắng giảm thấp cảm giác tồn tại của mình xuống mức tối thiểu.
Những bóng người khoác áo da đen lũ lượt rời khỏi, bên trong cửa hàng tiện lợi lại trở về tĩnh lặng.
Vài giây sau, bản tin kia bắt đầu vòng phát sóng mới:
"Được biết, các nạn nhân đều là nữ giới trong độ tuổi từ hai mươi đến ba mươi, trước khi chết đã bị giam giữ suốt mười lăm ngày, sau đó bị sát hại dã man…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!