Chương 9: (Vô Đề)

Thi Tiểu Vận khẽ xùy một tiếng, đợi bàn tay lạnh buốt của cô ấm dần lên cô mới rút tay lại, cô ngẩng đầu nhìn anh, không nhanh không chậm nói:

"Đây là lần thứ mấy anh ủ ấm tay cho con gái rồi?"

Kì Du Dương quay đầu cười một tiếng, anh  nhìn thoáng qua ánh đèn đường bên cạnh, sau đó ánh mắt lại dừng trên gương mặt của Thi Tiểu Vận.

Anh lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, có chút thất vọng nói:

"Hay phá hỏng bầu không khí quá, chị à."

Thi Tiểu Vận ồ một tiếng, nói: Vậy sao?

Kì Du Dương vứt điếu thuốc đi, hơi nheo mắt, nói: Quay về xe đi.

Không khí có chút thay đổi, Thi Tiểu Vận ừ, quay đầu đi, có vài sợi tóc bay qua mặt cô, cô ôm hai tay, ngăn cản gió đêm lạnh thấu xương, nhấc chân đi về phía chiếc xe thể thao Bugatti màu xanh nhạt.

Kì Du Dương đi cách phía sau một bước, anh mím môi, nhìn chằm chằm dáng người của Thi Tiểu Vận, nhấc chân đá nhẹ hòn sỏi dưới đường, sau đó mới chậm chạp đi theo.

Trong vài bước đi ngắn ngủn, Thi Tiểu Vận bỗng nhiên nghĩ đến ngày đó, lúc cô và Trình Khải đang ngồi trên xe, Trình Khải say rượu nói với cô:

"Cậu cũng có thể thử cách này một lần?"

Trình Khải rất hiểu Thi Tiểu Vận, cô là một người rất thích phiêu lưu mạo hiểm, mặc dù nó không phù hợp vơi tính cách nội liễm của cô. Đối với hình xăm trên cổ tay, lúc đó đang là sinh viên năm nhất, nhất thời ngẫu hứng muốn đi xăm nên sáng sớm hôm sau là phải đi.

Hoặc nói cách khác là cô hành động theo cảm tính, không lý trí, không vững vàng.

Thi Tiểu Vận sống 25 năm trên đời này chuyện bốc đồng duy nhất đó chính là xăm kín cổ tay phải của mình, nhưng cô chưa từng hối hận.

Thi Tiểu Vận đến chỗ đỗ xe, đưa tay mở cửa xe định kéo ra. Cửa xe nhẹ nhàng mở ra, chế độ sưởi ấm bên trong xe vẫn được mở, vừa rồi lúc anh đi tìm cô không khóa xe lại.

Thi Tiểu Vận kinh ngạc, khu dịch vụ rất đông nhưng người này lại không sợ bị trộm. Cô lên xe, đóng cửa xe lại, hít mũi một cái.

Lúc này trời bắt đầu đổ mưa, nhìn thấy mưa càng ngày càng to hơn, Thi Tiểu Vận vẫn đang suy nghĩ người này sao vẫn còn chưa quay lại.

Giây tiếp theo, bỗng thấy dáng người của Kì Du Dương đi vòng qua kính chắn gió đằng trước, trên tay anh vẫn cầm túi mỹ phẩm của cô. Sau đó anh mở cửa ghế lái xe, gió mang theo mưa phùn thổi vào khi anh mở cửa ra, sau đó lại đóng cửa lại, tất cả đều bị chặn ngoài cửa xe.

Thi Tiểu Vận vừa mới ngủ một giấc nên bây giờ vẫn chưa buồn ngủ, cầm điện thoại ra lướt weibo. Kì Du Dương giơ tay ấn một cái nút, trần xe tự động mở ra, hai người nhìn bầu trời tối đen qua một lớp kính trong suốt.

Nước mưa rơi vào trần xe có thể nghe thấy âm thanh rõ ràng.

Kì Du Dương đưa điện thoại ra, vẻ mặt anh tự nhiên, giống như bầu không khí cứng ngắc vừa nãy ở bên ngoài chỉ là ảo ảnh, chỉ là hiểu lầm mà thôi, anh hứng thú nói:

"Weibo của cô là cái nào, tôi xem một chút?"

Thi Tiểu Vận cầm lấy điện thoại của anh, nhập tên weibo của cô vào, chờ weibo hiện nich của cô ra cô mới đưa điện thoại trả lại cho anh.

Kì Du Dương trực tiếp ấn theo dõi, giây tiếp theo weibo của Thi Tiểu Vận liền hiện ra thông báo có người mới theo dõi. Kì Di Dương tùy ý lướt weibo của cô, có hướng dẫn trang điểm, cũng có một ít quảng cáo.

Cô có khoảng 4 triệu fan hâm mộ, mặc dù chỉ là quảng cáo nhưng cũng có gần mười nghìn bình luận, xem ra ở trên weibo cô rất nổi tiếng.

Kì Du Dương tùy tiện ấn vào một bài đăng gần đây của cô, dưới đó có không ít người để lại bình luận, đều gọi cô là vợ gì đó. Kì Du Dương cầm điện thoại, ghé sát vào cô, nói:

"Sao người này gọi cô là vợ, cô thích con gái à?"

Nếu thế thì sao?

Cô nhìn anh, cố ý nói vậy.

"Vậy không phải tôi bị lật thuyền trong mương sao?" Anh nói đầy ẩn ý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!