Quán lẩu nằm trong một tòa trung tâm mua sắm, tầng một có một cái siêu thị. Bọn họ cũng không cần phải lái xe, trực tiếp vào trong thang máy xuống tầng 1.
Kì Du Dương lấy một chiếc xe đẩy, Thi Tiểu Vận đang cúi đầu đọc tin nhắn, thiếu chút nữa đụng phải cửa cảm biến chống trộm ở lối vào siêu thị, Kì Du Dương giơ tay giữ bả vai cô, ngăn lại giúp cô.
Thi Tiểu Vận ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn vào ánh mắt của anh, anh nói đùa:
"Đi đường có thể chú ý chút không, người bận rộn?"
Thi Tiểu Vận cảm thấy hơi khó xử, cô cất điện thoại đi, nói: Cảm ơn.
Khách sáo. Anh cười nói,
"Buổi tối sẽ qua đêm ở khu dịch vụ, cô cần gì, thuận tiện mua một ít?"
Thi Tiểu Vận nhớ ra nước tẩy trang của mình đã hết, cô đến khu mỹ phẩm, mua một lọ nước tẩy trang rồi ném vào xe đẩy. Kì Du Dương cũng lấy một chai nước súc miệng ném vào.
Hai người đi dạo một vòng, Kì Du Dương mua vài bịch khoai tây chiên, lúc đi qua quầy hoa quả, anh hỏi cô:
"Muốn mua chút hoa quả không?"
Nhưng Thi Tiểu Vận còn chưa trả lời, anh đã tiện tay cầm một hộp dâu tây và một hộp dâu tằm cho vào xe đẩy. Thi Tiểu Vận cầm hộp dâu tây trong xe đẩy lên, trả lại, chọn một hộp khác nhìn ngon hơn, bỏ vào trong xe.
Kì Du Dương nhếch môi cười một tiếng, đẩy xe, nói:
"Hộp tôi chọn làm sao?"
"Có một quả hỏng rồi, anh không nhìn thấy sao?" Thi Tiểu Vận nghi hoặc nhìn về phía anh.
Có ư? Kì Du Dương cau mày suy nghĩ, nhưng không có chút ấn tượng gì.
Thi Tiểu Vận khổng ảnh hưởng gì mấy nói:
"Ông chủ nhỏ tiêu tiền như nước thì là sao mà chú ý đến điều này?"
Lời này.
Kì Du Dương híp mắt,
"Chỗ hoa quả này, tôi cũng là lần đầu tiên chọn, trước kia đều là......"
Anh đột nhiên dừng lại.
"Có lẽ anh nên gọi điện cho bạn gái để xin thỉnh giáo một chút." Thi Tiểu Vận hiểu ngay.
Kì Du Dương cười khẩy một tiếng, giơ tay ôm lấy vai của cô, bởi vì lực tác động nên cả người Thi Tiểu Vận đều dựa vào lòng Kì Du Dương.
Trên người anh có mùi thuốc lá, anh cúi đầu, ghé sát vào tai cô, trầm giọng nói:
"Đã nói rồi mà, chị à, bây giờ em đang độc thân."
Thi Tiểu Vận mím môi cười, giả vờ không hiểu.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, chân thành lại vô tội nói:
"Muốn tôi giới thiệu bạn gái cho anh không? Tôi quen rất nhiều cô gái xinh đẹp đấy."
Kì Du Dương nghiêng đầu, anh buông tay đặt trên vai cô ra, lấy hai thanh socola ném vào trong xe đẩy, nói:
"Không cần, thiếu gia có rất nhiều người theo đuổi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!