Chương 67: Ngoại truyện 2 (Hoàn toàn văn)

Ngoại truyện 2

Mặt mày Kì Du Dương giãn ra, nắm tay cô: Về không?

Thi Tiểu Vận dùng ngón tay vuốt vuốt mép cốc:

"Không ở lại chơi thêm một lát nữa à, ngày mai anh là người đàn ông đã kết hôn rồi đấy?"

Kì Du Dương dựa lưng vào ghế, lắc đầu thản nhiên nói: Không thú vị.

Thi Tiểu Vận đứng dậy, Kì Du Dương lấy áo khoác của cô đặt trên ghế đưa cho cô mặc vào. Sau đó một tay anh ôm eo cô, hai người đi ra ngoài quán ăn đêm.

Nhiệt độ bên ngoài có hơi thấp, Thi Tiểu Vận theo thói quen nép vào lồng ngực của Kì Du Dương né tránh. Cô mặc váy ngắn lộ ra đôi chân thon dài. Kì Du Dương giơ tay sờ đùi của cô: Lạnh à?

Thi Tiểu Vận vâng một tiếng.

Kì Du Dương cởi áo khoác tây trang, quấn quanh hông cô, ít nhiều có thể ngăn cản được gió lạnh. Thi Tiểu Vận cúi đầu nhìn, nói:

"Như vậy có hơi kỳ không?"

Một tay Kì Du Dương nhét trong túi quần: Không lạnh là được.

Hai người đều uống rượu nên đứng ở ven đường chờ xe tới. Thi Tiểu Vận ôm thắt lưng anh, ngẩng đầu hỏi:

"Anh có cảm thấy cảnh tưởng này rất quen thuộc không?"

Kì Du Dương hiểu ý cười cười:

"Vậy lát nữa về nhà làm không?"

Thi Tiểu Vận kiễng chân, ghé vào tai anh nhỏ giọng nói một câu, Kì Du Dương híp mắt nhìn cô: Thật không?

Thi Tiểu Vận đỏ mặt gật đầu.

Kì Du Dương lấy điện thoại ra xem ứng dụng đặt xe, xe hai người đặt còn cách tận 2km nữa, anh chậc một tiếng, nửa thật nửa giả nói:

"Sao xe vẫn còn chưa tới, hay là đổi chiếc khác?"

Thi Tiểu Vận cong môi, giơ tay đánh vào cánh tay anh, oán trách nói: Vội gì chứ?

Kì Du Dương châm một điếu thuốc:

"Sao tự nhiên lại nghĩ thông suốt vậy?"

"Chuẩn bị quà cho chồng của em."

Kì Du Dương hút thuốc, đứng cách xa cô một chút:

"Quà này anh rất thích, cảm ơn vợ anh."

Thi Tiểu Vận ôm cánh tay anh: Cho em một hơi.

Kì Du Dương giơ ngón đang kẹp điếu thuốc đưa tới bên miệng cô. Cô cắn nhẹ đầu thuốc bằng đôi môi tô son, hút một hơi. Lúc Kì Du Dương lấy lại điếu thuốc, đầu điếu thuốc dính son của cô nhưng anh không ghét bỏ mà lập tức đưa vào miệng.

Thi Tiểu Vận cố ý thổi khói lên mặt anh, sau đó giả vờ muốn chạy trốn. Kì Du Dương nắm lấy cổ tay cô, trầm giọng nói: Muốn ăn đòn hả?

Học thói hư rồi hả?

Trong mắt Kì Du Dương hiện ra nụ cười mờ nhạt, Về nhà xử em.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!