Ngoại truyện 1
Sau khi tốt nghiệp Kì Du Dương đã nhận được offer của một trụ sở luật trong nước. Trụ sở luật này thật ra cũng có một chi nhánh ở Úc nhưng cuối cùng Kì Du Dương vẫn lựa chọn chi nhánh ở Bắc Kinh. Lúc đưa ra lựa chọn này đương nhiên là anh sẽ suy nghĩ đến Thi Tiểu Vận.
Nguyên nhân chính để anh quyết tâm đưa ra lựa chọn này là do có một lần hai người cãi nhau. Thật ra từ sau khi xảy ra chuyện của bố mẹ anh, dường như hai người không cãi nhau.
Nhưng lần này Kì Du Dương bận viết luận văn ở thư viện mà quên không nghe điện thoại của cô. Cô thì ở trong nước đọc được một bài báo đưa tin về trường đại học Melbourne, có du học sinh Trung Quốc và bạn học xảy ra mâu thuẫn bị giết hại, đọc được tin này cô liền gọi cho anh mười mấy cuộc.
Lúc anh gọi điện lại cho cô đã hơn mười giờ tối. Kì Du Dương gọi cho cô mấy cuộc nhưng đều bị cô từ chối. Nhưng dạo gần đây anh vô cùng nhẫn nại, đặc biệt là đối với Thi Tiểu Vận. Gọi liên tục nửa tiếng điện thoại mới được bắt máy.
Anh nói:
"Sao thế, gọi cho anh tận hơn mười mấy cuộc."
Cô vừa mở miệng nói đã lộ ra vài phần khóc lóc nức nở:
"Anh còn biết gọi điện lại cho em à, em còn tưởng anh chết luôn rồi chứ."
Tâm trạng của cô không được tốt lắm, Kì Du Dương cẩn thận suy nghĩ liền hiểu lời nói của cô có ý gì, anh cười trêu cô:
"Em nghĩ anh là du học sinh bị sát hại kia hả?"
Nhưng anh nói xong cảm xúc của cô càng thêm dữ dội:
"Kì Du Dương, anh nghĩ như vậy rất vui sao, em ở bên này lo lắng cho anh, anh biết cảm giác đó như nào không hả? Có phải anh cảm thấy rất thú vị đúng không?"
Cô khàn khàn nói xong cũng không cho anh trả lời liền trực tiếp tắt máy.
Kì Du Dương sửng sốt hai giây, màn đêm buông xuống liền đặt vé máy bay bay về nước một chuyến. Lúc tới Bắc Kinh đã là ba giờ sáng.
Sau khi Thi Tiểu Vận cúp điện thoại liền trực tiếp tắt nguồn, cô đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, lúc quay lại phòng ngủ vẫn không nhịn được lại mở điện thoại lên, điện thoại im lặng, một cuộc gọi cũng không có.
Thi Tiểu Vận lại càng cảm thấy tức giận, cô mắng đồ khốn nạn đặt điện thoại sang chế độ rung rồi đi ngủ. Căng thẳng suốt cả một ngày sau đó cảm xúc lại bị áp lực, lúc này vừa được thả lỏng cả tinh thần lẫn thể xác.
Thi Tiểu Vận ngủ một mạch đến nửa đêm thì bị chuông điện thoại đánh thức. Cô trong bóng tối sờ soạng điện thoại sau đó ấn nghe. Cô mơ mơ màng màng đặt điện thoại lên tai, vừa mới alo một tiếng.
Cô liền nghe thấy giọng của Kì Du Dương: Mở cửa bảo bối.
Thi Tiểu Vận sửng sốt một lát, đầu óc cô gần như thanh tỉnh một nửa: Anh ở đâu?
Kì Du Dương cười khẽ:
"Ở bên ngoài cửa phòng, buồn ngủ sắp chết rồi."
Thi Tiểu Vận nhấc chăn lên, chạy xuống giường đi mở cửa.
Kì Du Dương dựa người vào khung cửa, nhìn cô cười nhạt: Đang ngủ à?
Thi Tiểu Vận đứng ngoài cửa, khóe mắt đỏ lên:
"Sao anh lại tới đây?"
"Chẳng phải là khiến em tức giận nên sợ em chia tay với anh sao."
Lúc này Thi Tiểu Vận lại cảm thấy hơi đau lòng, cô cắn môi dưới:
"Không phải em cố ý tức giận với anh, chỉ là em lo lắng cả ngày......"
Kì Du Dương cong môi, anh kéo cả người cô vào trong lồng ngực, cúi đầu hôn lên trán của cô:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!