Chương 65: Hoàn chính văn

Vụ án của bố mẹ Kì Du Dương dần dần không còn được dư luận chú ý nữa, ngay cả mấy bài đăng về mối quan hệ của Kì Du Dương và Thi Tiểu Vận cũng bị xóa đi.

Chuyện này vẫn là San San nói với cô biết, mới đầu cô còn có hơi buồn bực nhưng sau đó liền gọi điện nói với Kì Du Dương chuyện này, anh chỉ cười hỏi cô: Xóa đi không tốt à?

Thi Tiểu Vận liền hiểu ra đây là do Kì Du Dương làm, nhưng Thi Tiểu Vận vẫn hỏi Kì Du Dương:

"Nhưng trong bài viết đó còn có một đoạn rất hay, nói rằng anh với một hoa nhỏ nào đó từng hẹn hò."

Hoa nhỏ nào?

Kì Du Dương thản nhiên nói.

Thi Tiểu Vận nói một cái tên, Kì Du Dương cười khẩy:

"Còn chưa từng nghe qua."

Thi Tiểu Vận đương nhiên biết rõ, lúc hai người quen nhau bên cạnh anh không có người khác.

Kì Du Dương hỏi: Bao giờ qua đây?

Thi Tiểu Vận định tháng chín qua thăm anh nhưng vì bận nhiều công việc khác nên lại hoãn lại thêm một tuần. Thật ra cô đã đặt xong vé máy bay vào ngày mai nhưng cô lại cố tình làm ra dáng vẻ khó xử: Dạo này có hơi bận.

Cổ họng Kì Du Dương tràn ra tiếng cười khẽ, chửi thề, sau đó anh thu lại ý cười, trầm giọng nói: Nhớ em rồi, vợ à.

Thi Tiểu Vận như dỗ dành trẻ con:

"Dạo này em có hơi bận, đợi thêm một tuần nữa em liền qua thăm anh, anh cố nhịn thêm chút nữa."

Kì Du Dương bật cười, thâm sâu nói:

"Em cũng biết anh phải nhịn à?"

Thi Tiểu Vận trừng mắt nhìn anh trong video, khóe môi Kì Du Dương cong lên cười cười. Hai người lại nói chuyện thêm một lúc, Bắc Kinh gần mười hai giờ Kì Du Dương nhắc cô đi ngủ Thi Tiểu Vận mới cúp điện thoại.

Hôm sau Thi Tiểu Vận đúng giờ tỉnh lại, cô đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt sau đó lại tự đi trang điểm. Cô ngồi xổm trên sàn nhà chuẩn bị thức ăn đủ ba ngày cho mèo.

Tiểu sư tử hình như biết cô phải xa nhà nên cọ cọ vào đầu gối cô, dính lấy không buông.

Con mèo màu cam này được cô và Kì Du Dương nhặt ở ven đường. Hôm đó hai người ở trong nhà của anh cả hai ngày, buổi tối cuối cùng, hai người lái xe ra ngoài lúc hai giờ sáng.

Kì Du Dương lái xe đưa cô đi hóng gió, đèn neon tạo thanh một dải ánh sáng lướt qua tầm nhìn của cô rồi sau đó lui dần về phía sau.

Bọn họ lái xe đến chỗ dừng xe liền bước xuống.

Kì Du Dương nắm tay cô đi dạo ở trên đường, đi ngang qua một chiếc ô tô màu đen, bên dưới có vài tiếng mèo kêu chói tai.

Thi Tiểu Vận ngồi xổm xuống cúi đầu nhìn gầm xe, bên trong có một con mèo màu cam đang trốn. Thi Tiểu Vận bảo Kì Du Dương đi ra phía cửa hàng tiện lợi mua một phần thức ăn đóng hộp cho mèo.

Lúc Kì Du Dương trở về liền thấy con mèo kia đang liếm tay Thi Tiểu Vận. Anh mở vỏ hộp ra rồi đặt lên trên mặt đất.

Con mèo cam không dám tiến lên, con người sáng trưng nhìn anh một cách đề phòng.

Thi Tiểu Vận lấy hộp thức ăn cho mèo ra đặt trước mặt nó, sau đó còn nhỏ giọng dỗ:

"Đừng sợ anh ấy, anh ấy là người tốt."

Kì Du Dương nghe thấy vậy liền cười khẽ.

Anh lười biếng đứng dậy lấy bao thuốc trong túi quần ra rút một điếu cho lên miệng, nhìn thấy Thi Tiểu Vận nhìn con mèo kia bằng ánh mắt dịu dàng. Đột nhiên trong đầu hiện ra một suy nghĩ, nếu cô có con có lẽ cũng sẽ có dáng vẻ như thế này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!