Chương 64: (Vô Đề)

Hai ngày kế tiếp hai người ở cùng một chỗ. Tắt điện thoại, kéo hết rèm trong nhà lại tạo thành một căn phòng tối, không ai có thể làm phiền hai người.

Bọn họ tự nhốt mình ở trong nhà giống như ngày mai tỉnh dậy là tận thế, muốn khắc mình vào cơ thể của đối phương, liều mình dây dưa cho đến khi cùng hòa vào nhau.

Hầu như tất cả thời gian hai người đều trải qua ở trên giường, thỉnh thoảng đói lại xuống giường đi làm chút đồ ăn, ăn xong lại lên giường. Thỉnh thoảng anh lại chơi game cùng cô, kĩ thuật của cô kém bị người ta chửi, anh chửi lại thay cô, hai người như hóa thành đứa trẻ bướng bỉnh, cùng nhau cười đùa.

Hoặc có lúc Thi Tiểu Vận quấn chăn hút thuốc cùng anh ở trên giường, điếu thuốc cháy cả một đoạn dài sau đó tàn thuốc rơi xuống giường nhưng hai người đều không để ý tới.

Thi Tiểu Vận ngồi trên đùi anh, hai tay chống trên giường, hơi ngẩng cổ lên. Kì Du Dương híp mắt, ánh mắt lưu luyến dừng trên chiếc cổ thon trắng của cô, sau đó dịch xuống một chút là phần nhô ra trước người của cô.

Hai người khao khát cảm nhận độ ấm trên người đối phương, mồ hôi nhớp nháp cùng với hơi thở nặng nề. Kì Du Dương lật người cô, khiến cô đưa lưng về phía anh.

Lúc gần kết thúc, anh cắn lỗ tai của cô, nhỏ giọng bên tai cô nói yêu cô. Thi Tiểu Vận bị đụng vào chỗ sâu nhất trong lòng, chảy nước mắt nói không cho anh đi, giống như một cô gái nhỏ cố tình gây chuyện.

Kì Du Dương nhẹ nhàng hôn cô, hôn lên trán của cô, chóp mũi, mắt, khóe môi. Thi Tiểu Vận ôm cổ anh, bỗng nhiên nhớ tới hôm sinh nhật cô, anh đứng trước một nhóm người xa lạ hát tặng cô bài

"Thiên thiên khuyết ca", có lẽ ngay từ đầu đã là một dự đoán, nhưng chẳng qua là bọn họ không ai đoán được.

Thi Tiểu Vận giơ tay ôm cổ anh, nhỏ giọng oán giận:

"Lúc trước đáng ra không nên cho anh hát bài"Thiên thiên khuyết ca

", bày này không tốt lắm."

Kì Du Dương không biết nên khóc hay nên cười:

"Sao lại mê tín vậy hả?"

Thi Tiểu Vận nhíu mày:

"Tại sao lại như vậy chứ? Mặc dù chúng ta chia tay cũng được nhưng em không muốn anh phải gánh chịu tất cả, em thương anh."

Cô nhỏ tiếng nức nở, Kì Du Dương có hơi bối rối, anh nắm cằm cô, hôn lên giọt nước mắt trên mặt cô:

"Anh không sao, lúc đầu có lẽ là đả kích khá lớn, nhưng bây giờ đều là quá khứ rồi."

Thi Tiểu Vận lôi lại chuyện cũ:

"Anh còn định chia tay với em cơ mà."

Kì Du Dương dịu dàng dỗ cô: Anh nói bậy rồi.

Thi Tiểu Vận vùi mặt vào vai anh:

"Anh ở nước ngoài học, nếu hết tiền nhớ phải nói cho em."

Kì Du Dương cười khổ:

"Còn chưa đến mức như vậy đâu vợ à."

Thi Tiểu Vận hít mũi, ừm nhẹ một tiếng.

Ngày Kì Du Dương bay sang Úc, ngoại trừ có Thi Tiểu Vận đi tiễn anh còn có Trương Hiểu Thần và Triệu Hoằng Lâm.

Ngày hôm đó trời mưa, mây đen nặng nề kéo đến, bài

"Thiên thiên khuyết ca" tình cờ được phát trong radio.

Tương lai dù có ngàn ngàn khúc ca còn khuyết, phiêu vu trên con đường của anh nơi phương xa

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!