Lúc anh nói mấy lời này gân xanh trên cổ nổi lên, tóc trên trán rũ xuống nhìn anh có hơi u ám và cô đơn.
Thi Tiểu vận cắn môi, nhìn về phía anh:
"Vậy cho nên anh đã nghĩ kĩ rồi?"
Đúng. Kì Du Dương cười khẩy, lạnh lùng nói:
"Dù sao anh đối với em cũng chỉ là chơi đùa mà thôi, trong hoàn cảnh này của anh người thông minh đều muốn trốn xa, ai cũng không muốn vướng vào rắc rối nhưng chỉ có mình em là hấp tấp, em không có não à?"
Thi Tiểu Vận cho anh một cái tát, cái tát này khiến anh nghiêng đầu. Trên làn da trắng của anh liền xuất hiện vết đỏ. Nhưng vẻ mặt anh vẫn thản nhiên, anh chỉ dùng ngón tay bóp má, nhướn mày nói:
"Một cái có đủ không? Nếu vẫn không thoải mái thì cho em tát thêm một cái bên trái nữa?"
Thi Tiểu Vận mím chặt môi, cô hít sâu một hơi, không nhanh không chậm nói:
"Kì Du Dương, anh đã biết tính của em rồi, nếu hôm nay em rời khỏi đây chúng ta thực sự kết thúc. Sau này nếu anh hối hận em cũng sẽ không quay lại với anh, em không phải là người sẽ quay đầu ăn lại cỏ cũ."
Kì Du Dương quay sang, hai người nhìn nhau, anh nhìn vào mắt cô, thấy mắt cô đỏ ửng, cuối cùng anh nhếch khóe miệng: Tùy em.
Thi Tiểu Vận gật đầu, cảm thấy trong lòng trống rỗng. Cô đặt hai tay xuống thảm, bởi vì ngồi xổm lâu nên chân bị tê cứng. Cô đợi một lúc sau đó mới chậm rãi đứng dậy.
Thi Tiểu Vận rũ mắt nhìn Kì Du Dương, anh lấy bao thuốc lá và bật lửa trên sàn nhà, rút ra một điếu đưa lên miệng. Anh hơi cúi đầu châm lửa, chiếc gạt tàn bên cạnh anh đã có hơn chục mẩu thuốc được ném vào.
Cô thu lại tầm mắt, xoay người rời đi.
Kì Du Dương hút thuốc nhìn chằm chằm bóng dáng của cô.
Thi Tiểu Vận đi tới gần cửa, cô đặt tay lên tay nắm cửa, bỗng nhiên đằng sau truyền đến một lực cầm lấy cổ tay cô, kéo cả người cô vào trong lồng ngực, anh ôm chặt cô, trầm giọng nói: Anh hối hận.
Thi Tiểu Vận cong môi cười, lại nghe thấy anh nói:
"Tới lúc đấy mà liên lụy đến em, em muốn chạy anh cũng không thả em đi đâu."
Thi Tiểu Vận ngẩng đầu, hai tay ôm mặt anh, nghiêm túc nói:
"Em nói rồi, em không sợ."
Kì Du Dương rũ mắt nhìn cô chằm chằm một lát, nói: Đồ ngốc. Sau đó anh ôm mặt cô, hung hăng hôn lên môi của cô. Hơn mười ngày hai người không gặp nhau, giữa lúc đó lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Động tác của Kì Du Dương có hơi mạnh khó tránh khỏi làm cô bị đau.
Nhưng Thi Tiểu Vận không phát ra tiếng, nhiệt tình phối hợp lại với anh.
Lưng Thi Tiểu Vận nằm vào tấm thảm trên mặt đất, Kì Du Dương giơ tay đẩy lon bia trên đầu cô ra. Khóe môi Thi Tiểu Vận khẽ nhúc nhích, muốn nói gì đó nhưng lại bị anh cúi người đè xuống, nuốt trọn lời còn chưa kịp nói ra của cô.
Lúc chấm dứt, Kì Du Dương vùi đầu cổ cô thở gấp.
Thi Tiểu Vận giơ tay sờ tóc anh, sau đó lại sờ tai anh, cô dịu dàng mở miệng:
"Muốn kể với em không?"
Kì Du Dương không trả lời.
Thi Tiểu Vận nói:
"Cái người Hà Tự Thành kia là lần trước anh đi cùng tác cùng em, anh nhận điện thoại gọi là chú sao?"
Kì Du Dương mơ hồ ừ một tiếng.
Thi Tiểu Vận trầm mặc một lát, lại nghe thấy anh nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!