Kì Du Dương đi vứt rác xong quay lại xe, anh quay mặt sang, ánh mắt dừng trên mặt cô, nói: "Màu này không tồi."
Thi Tiểu Vận cong môi, đem thỏi son cất vào trong túi xách.
Kì Du Dương đánh xe đi ra ngoài, hỏi cô: "Lần này chụp cái gì?"
"Một đoạn phim ngắn mười phút." Thi Tiểu Vận nói.
"Chỉ chụp một mình em?"
"Còn có một chàng trai khác nữa." Thi Tiểu Vận cúi đầu nghịch điện thoại, "Là một bộ phim ngôn tình ngắn về thanh xuân vườn trường."
Anh hơi nhíu mày, cười như có như không hỏi: "Không có động tác thân mật gì chứ?"
Thi Tiểu Vận cố ý nói: "Chẳng phải đến lúc quay anh sẽ biết sao?"
Kì Du Dương nhếch môi, nói: "Vậy anh phải canh chừng em thật chặt, không thể để em cho anh đội nón xanh được."
Xe chạy đến thành phố Lâm đã hơn mười giờ. Việc đầu tiên hai người làm là vào khách sạn, vốn dĩ định vào phòng cất vali trước rồi đi ăn cơm.
Nhưng sau khi vào khách sạn Thi Tiểu Vận lại không muốn ra ngoài: "Gọi đồ ăn bên ngoài đem tới khách sạn đi, buổi tối lại ra ngoài ăn cơm với nhóm Cẩu Thúc."
Kì Du Dương nhún vai: "Sao em lại lười như vậy hả?"
Thi Tiểu Vận không nghĩ như vậy, lướt điện thoại: "Nếu không phải đi chụp thì em sẽ ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày không ra khỏi cửa."
Kì Du Dương cong khóe miệng, nắm lấy tay cô, nửa thật nửa giả nói: "Lối sống này của em không được khỏe mạnh cho lắm, dù sao em cũng lớn hơn anh hai tuổi, em muốn để anh về già trở thành góa phụ sao hả?"
Thi Tiểu Vận trợn mắt, cảm thấy có phải anh nghĩ hơi xa rồi không.
Kì Du Dương cầm điện thoại, đăng nhập vào "giao đồ ăn"* rồi hỏi cô muốn ăn gì.
*:(wài mài): app đặt đồ ăn bên ngoài của TQ.
Thi Tiểu Vận do dự một lát, khẽ cắn môi nói: "Gọi cho em một phần salad đi, dù sao ngày mai cũng phải quay phim."
Kì Du Dương nhếch khóe môi, không nói thêm gì nữa, gọi cho cô một phần salad thịt gà, sau đó lại đặt cơm và đồ ăn cho mình.
Lúc đồ ăn bên ngoài được giao đến, Kì Du Dương bày hết cá mú hấp, gà xào giòn, sườn heo tỏi, cải xào tỏi lên trên bàn trà. Anh ngồi đối diện cô nhàn nhã ăn.
Thi Tiểu Vận nhìn thấy phần salad của mình nhất thời cảm thấy vô vị, cô gắp một miếng bơ bỏ vào miệng, cảm nhận được hương vị nhạt nhẽo.
Kì Du Dương dùng đũa gắp một miếng cá, đưa tới trước miệng cô, thuyết phục: "Thử không?"
Thi Tiểu Vận ngước mắt nhìn anh một cái, Kì Du Dương nhướn mày, anh vỗ vỗ nhẹ cằm cô: "Thật sự rất ngon, ít nhất là so với món salad kia của em."
Thi Tiểu Vận đang định từ chối nhưng cuối cùng vẫn bị mỹ vị trước mắt làm đầu hàng. Cô há miệng, cắn miếng thịt cá mà anh đưa tới, thịt cá rất ngon, thực sự ngon hơn món salad của cô.
Cuối cùng món salad kia không bị Thi Tiểu Vận ăn mà bị Kì Du Dương dỗ ăn hết nửa phần cơm và mấy món ăn kèm.
Lúc cô lấy khăn lau miệng mới chợt nhận ra: "Kì Du Dương, anh cố ý đúng không?" Cố ý gọi nhiều đồ ăn như vậy cuối cùng lại lừa cô ăn.
Kì Du Dương xòe tay ra nói: "Bảo bối, giờ em mới phát hiện ra à?"
Thi Tiểu Vận nhìn phần salad mới ăn được hai miếng kia có chút hối hận, nhưng biết làm thế nào bây giờ. Buổi tối chỉ có thể ăn ít hơn thôi.
Ăn cơm trưa xong Kì Du Dương dựa vào đầu giường chơi game, trong lúc đó mẹ anh gọi điện cho anh hỏi anh đang ở đâu.
Sau lưng Kì Du Dương có hai chiếc gối, dựa vào không thoải mái nên anh lấy một chiếc ra ném lên sofa, thản nhiên nói: "Đưa bạn gái đi công tác."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!