Chương 5: (Vô Đề)

Lúc hai người đến nơi, nhóm Trình Khải đã sớm dùng bữa. Thấy hai người đi vào, có người mượn cớ trêu chọc vài câu nhưng thật ra Thi Tiểu Vận không để trong lòng.

Kha Dao không cảm thấy gì, hai tay chống má bĩu môi, có chút ngây thơ:

"Chị Thi Thi, chị không thể cướp anh Dương của em đâu."

Nghe vậy vẻ mặt của Thi Tiểu Vận  bình thường, cô cười kéo ghế ra ngồi xuống, khuyên giải Kha Dao:

"Yên tâm, chị không thích em trai."

Vừa nói xong Kì Du Dương ở phía xa xa ngẩng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt của anh có chút sâu, nhưng Thi Tiểu Vận giả vờ không nhìn thấy.

Trình Khải gọi cho Thi Tiểu Vận một cốc nước chanh, nói:

"Dao Dao, em không cần coi ai cũng là tình địch, ông chủ nhỏ cũng chỉ thuận tiện cho Thi Thi đi nhờ một đoạn đường mà thôi."

Kì gia và Kha gia tính là giao tình từ thế hệ trước. Kha Dao gặp Kì Du Dương vào năm lớp 10. Sau đó bắt đầu theo đuổi Kì Du Dương, thiếu chút nữa theo sang tận nước ngoài. May mắn là có mẹ Kha ngăn cản, nếu không cô ta thực sự theo đuổi anh tới tận Úc.

Lúc Kha Dao biết Kì Du Dương về nước liền lén sau lưng bố mẹ xin nghỉ ốm một tuần để đi cùng nhóm Trình Khải.

Kha Dao bĩu môi, giả vờ có chút đáng thương, nói:

"Aiz, em không có cách nào quản được anh ấy nên chỉ có thể nhắc nhở những người bên cạnh anh ấy thôi."

Trình Khải nghiêm túc nói:

"Dao Dao, đêm nay là qua sinh nhật anh rồi. Ngày mai phải quay về trường đi học lại, dì Khả đã gọi điện tới hỏi em có đang ở chỗ của anh hay không kìa?"

Kha Dao cau mày như đối đầu với kẻ thù, nói:

"Anh Khải, anh đừng nói cho mẹ của em là em ở đây, em còn muốn lái xe quay về Bắc Kinh cùng các anh cơ."

"Không được, nếu ngày mai em không quay về."

Trình Khải cố ý dọa cô,

"Anh đoán không chừng dì sẽ cắt giảm tiền sinh hoạt của em."

Trình Khải thích ăn món cay Tứ Xuyên, hầu hết các món trên bàn đều có khẩu vị rất nặng. Vừa hay Thi Tiểu Vận cũng là người có khẩu vị nặng, cô vừa nghe Trình Khải hù dọa Kha Dao câu được câu không vừa gắp đồ ăn, thỉnh thoảng lại cầm điện thoại lên xem vài lần.

Lúc này wechat hiện có một bạn tốt muốn kết bạn, Thi Tiểu Vận cảm thấy hơi lạ nên ấn vào.

Tên wechat là qy, ảnh đại diện là hình Kobe Bryant mặc áo số 24 nhảy lên ném bóng rổ. Thi Tiểu Vận nâng mắt nhìn anh một cái, anh đang dựa lưng vào ghế, trong tay đang cầm lon bia. Tề Minh đang kể một câu chuyện khốn nạn, anh nhướn mày, khóe môi cong lên một nụ cười xấu xa.

Thi Tiểu Vận cắn môi dưới, ấn chấp nhận sau đó úp màn hình điện thoại lên mặt bàn. Cô nghĩ anh sẽ nhắn gì đó nhưng cho tận đến lúc đi đến quán bar điện thoại vẫn yên lặng.

Thi Tiểu Vận gọi một ly Mojito bạc hà nồng độ thấp. Ánh đèn trong quán bar mờ ảo, ly Mojito của cô cũng được nhuộm màu vàng kim, cô nhìn ly Whiskey trong tay Kì Du Dương cũng không có gì khác biệt. Cô còn chưa uống được ngụm thứ hai thì đã bị Trình Khải kéo cổ tay, kéo cô ra sàn nhảy.

Lúc cô trở lại ghế dài, Kì Du Dương đang tận tình khuyên bảo Kha Dao, anh nói với giọng điệu vừa tiếc nuối lại vừa trách cô gái:

"Đại tiểu thư, tôi thực sự không rảnh chơi đùa với em. Nghe lời anh của em đi, quay về chăm chỉ học hành, đi theo tôi với nhóm người giả tạo này sẽ không có tiền đồ gì đâu."

"Đến trường có gì vui chứ."

Kha Dao mím môi hỏi:

"Anh cũng tạm nghỉ học rồi, em cũng muốn tạm nghỉ học để vui chơi một chút."

Kì Du Dương tặc lưỡi, nghiêng đầu ném bật lửa lên bàn tròn, mất kiên nhẫn: Nói còn không hiểu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!