Chương 49: (Vô Đề)

Thi Tiểu Vận bị đè không chịu nổi được sức nặng của Kì Du Dương, bị anh nửa đẩy nửa ép vào tủ đựng giày. Tay cô nắm chặt lấy sườn áo anh, anh cúi đầu hôn lên môi cô, mút lấy đầu lưỡi cô.

Miệng anh vẫn còn vị đắng của bia, Thi Tiểu Vận theo bản năng cau mày kêu a một tiếng. Kì Du Dương cười khẽ, Thi Tiểu Vận ngước mắt lên nhìn anh, cảnh giác nói: "Kì Du Dương, có phải anh giả vờ phát điên vì rượu đúng không?"

"Không có." Anh rũ mắt nhìn cô chằm chằm, "Thật sự uống rượu."

Cô vừa mới tắm xong trên người vẫn còn mùi thơm của sữa tắm, rất thơm. Anh vùi đầu vào cổ cô, hơi thở ấm áp phả lên làn da của cô.

Thi Tiểu Vận đè cổ tay anh lại: "Kì Du Dương, em không muốn."

"Anh biết." Anh trầm giọng nói, "Cho bớt nghiện thôi."

Thi Tiểu Vận cảm thấy có chuyện cần giải thích rõ ràng với anh, cô cắn môi dưới, nhẹ giọng giải thích: "Em không chơi đùa như anh nghĩ."

"Không sao cả." Anh thản nhiên nói, "Cho dù em có chơi đùa anh, anh cũng chấp nhận."

Lời nói của anh vô cùng chân thành, Thi Tiểu Vận nghiêm túc nhìn anh, giống như đang xem lời nói của anh là thật hay giả.

Kì Du Dương dường như thấu rõ tâm tư của cô, nhếch nhếch khóe miệng, nói: "Không phải vì dỗ em mà tùy tiện nói vậy."

Thi Tiểu Vận im lặng một lát, cô ừm nhẹ một tiếng: "Ngày mai em còn phải ra ngoài chụp ảnh, muốn đi ngủ rồi."

Kì Du Dương siết chặt tay cô, có chút vô lại nói: "Anh uống rượu, em yên tâm để anh ở nhà một mình sao, nếu lát nữa ngã trong nhà vệ sinh thì sao đây?"

Thi Tiểu Vận biết anh cố tình nói vậy, cô lườm anh một cái, ra vẻ lạnh lùng: "Vậy ngã chết đi cũng được."

Kì Du Dương nhướn mày: "Nhẫn tâm như vậy à?"

Thần sắc Thi Tiểu Vận có chút mệt mỏi: "Kì Du Dương, em thật sự muốn nghỉ ngơi, ngày mai em còn phải đến thành phố Lâm chụp ảnh."

Kì Du Dương thấy mí mắt cô rũ xuống, trông rất buồn ngủ, anh giơ tay sờ lên mặt cô, rũ mắt nhìn cô chằm chằm, giọng nói trầm xuống hơn mấy phần: "Được, vậy em đi ngủ đi, ngày mai anh lái xe đưa em đi."

Anh giơ tay, đặt bàn tay lên tay nắm cửa, vừa mới kéo cửa ra.

Không biết vì sao Thi Tiểu Vận cảm thấy khó chịu, cô mở miệng gọi anh lại. Anh quay lại, ánh mắt dừng trên mặt cô, Thi Tiểu Vận do dự hai giây, cuối cùng tàn nhẫn nói: "Anh muốn ở lại thì ở lại đi."

Kì Du Dương nhướn mày nở nụ cười, anh đóng cửa lại.

Phòng tắm trong phòng ngủ sáng đèn, truyền đến âm thanh của tiếng nước chảy, Kì Du Dương đang rửa mặt ở bên trong.

Thi Tiểu Vận nằm trên giường không ngủ được, mí mắt vẫn cảm nhận được ánh sáng của đèn, cho đến khi anh rửa mặt xong, tắt đèn đóng cửa phòng tắm, nhấc chăn lên nằm xuống dán vào lưng cô.

Thi Tiểu Vận mở mắt ra: "Kì Du Dương, em vẫn chưa quyết định có đồng ý với anh đâu."

Kì Du Dương ôm cô, mơ hồ ừ một tiếng, lộ ra vẻ mặt thờ ơ: "Lần này quyền quyết định nằm trên tay em, em cứ từ từ nghĩ."

Thi Tiểu Vận thay đổi tư thế nằm, cô ngước mắt lên nhìn anh: "Nếu em nghĩ rất lâu thì sao?"

Kì Du Dương cong môi, thản nhiên nói: "Cũng không thể nghĩ cả đời đúng chứ?"

Thi Tiểu Vận không trả lời.

Kì Du Dương: "Anh vẫn còn phải qua Úc học một năm nữa, yêu xa là việc khó tránh khỏi."

Lý do khiến Thi Tiểu Vận do dự quả thật như vậy, một năm nói dài không dài, ngắn không ngắn nhưng ai biết được có bao nhiêu biến cố trong đó. Mặc dù Thi Tiểu Vận không có tình cảm sâu sắc với Bùi Hoài nhưng trong khoảng thời gian hai người yêu xa Thi Tiểu Vận vẫn bị ảnh hưởng một chút.

Kì Du Dương dựa nửa người vào đầu giường, cúi đầu nhìn người bên cạnh, thấy cô có hơi đăm chiêu, anh nói: "Tất cả nhưng cô gái anh từng hẹn hò trên ins đều bỏ follow rồi. Nếu chúng ta thực sự ở bên nhau, cùng lắm thì lúc anh được nghỉ sẽ bay về nước thăm em, đây cũng chẳng phải là vấn đề khó khăn gì."

Nghe vậy Thi Tiểu Vận hơi sửng sốt, thật ra cô không nghĩ Kì Du Dương phải làm như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!