Chương 47: (Vô Đề)

Thi Tiểu Vận nhìn Kì Du Dương đứng ngoài cửa, anh nhướn mày, thản nhiên mỉm cười với cô.

Cô lườm anh một cái rồi không luyến tiếc mà đóng cửa lại.

Kì Du Dương nhún vai, miệng ngậm điếu thuốc, bây giờ cũng không cần nóng vội, thời gian vẫn còn cứ từ từ. Anh không gấp gáp, Kì Du Dương dập điếu thuốc xoay người lười biếng đi vào nhà của mình.

Mặc dù đã đóng cửa lại nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng động bên ngoài hành lang. Thi Tiểu Vận vào phòng, cô thay đồ hay mặc ở nhà, áo len màu xám và quần kẻ caro đen trắng. Cô chỉ tôi mỗi son môi, cũng không thèm trang điểm bởi vì dù sao lát nữa tới chỗ chụp ảnh cũng có chuyên gia trang điểm tỉ mỉ cho cô.

Bên ngoài có người gõ cửa, trước đó nhiếp ảnh Mộc Qua đã gửi tin nhắn cho cô nói muốn quay vlog hàng ngày cho cô. Hai hôm nay cô cũng không đăng gì lên weibo nên liền gật đầu đồng ý.

Lúc Thi Tiểu Vận ra mở cửa, máy quay trong tay nhiếp ảnh Mộc Qua đã nhắm thảng vào cô, Thi Tiểu Vận nhướn mày, có hơi bất ngờ nói: "Bây giờ bắt đầu luôn à?"

Mộc Qua gật đầu với cô, Thi Tiểu Vận bảo Mộc Qua đi vào: "Anh muốn uống gì?"

Mộc Qua lắc đầu, anh cầm máy quay quay mấy đồ vật trong phòng khách nhà Thi Tiểu Vận, Thi Tiểu Vận giải thích một chút. Quay vlog cuộc sống thường ngày của cô tầm nửa tiếng, vừa tắt camera Mộc Qua liền nâng cằm hỏi Thi Tiểu Vận: "Soái ca đối diện là hàng xóm của cô à?"

Thi Tiểu Vận uống một ngụm cafe ậm ừ một tiếng.

Mộc Qua cười nói: "Gần nửa năm không tới, đối diện nhà cô không có ai ở, lần này tới liền có một soái ca tới ở?"

Thi Tiểu Vận cong môi mỉm cười.

Đợi cô uống cafe xong hai người mới thu dọn đi ra ngoài, lại gặp Kì Du Dương lần nữa.

Anh nhìn về phía cô, nhướn mày: "Đi đâu vậy?"

Ánh mắt của Mộc Qua hoài nghi nhìn qua nhìn lại hai người, vẻ mặt Thi Tiểu Vận tự nhiên nói: "Đi chụp hình."

Kì Du Dương lại hỏi: "Lúc nào về?"

"Anh hỏi nhiều như vậy làm gì?" Thi Tiểu Vận bực mình.

Ánh mắt Kì Du Dương đứng trong thang máy dừng trên người Mộc Qua, nói đùa: "Em một mình đi ra ngoài với đàn ông, anh không được phép hỏi à."

Mộc Qua nghe thấy Kì Du Dương nói vậy nhưng cũng không tức giận, cười tủm tỉm nói: "Soái ca, tôi không phải là người đàn ông duy nhất trong trường quay, còn có con gái nữa."

Kì Du Dương lười biếng ồ một tiếng, dáng vẻ cà lơ phất phơ.

Thi Tiểu Vận không thèm để ý đến anh, đi vào thang máy.

Cửa thang máy đóng lại, Mộc Qua dựa vào vách tường trong thang máy, thử nói: "Soái ca kia không phải vì theo đuổi cô nên mới chuyển đến căn hộ đối diện đó chứ?"

Vẻ mặt Thi Tiểu Vận mất tự nhiên, Mộc Qua biết mình chó ngáp phải ruồi anh liền bấm điện thoại huýt sáo: "Vậy là đúng thật rồi, nhưng mà người lần này theo đuổi cô rất đẹp trai."

Thi Tiểu Vận thản nhiên ừ một tiếng.

Mộc Qua dường như nhớ tới điều gì đó, nhìn Thi Tiểu Vận một cái, gợi ý: "Yo, có cơ hội quay anh ấy không, tôi cũng đang có một cái kịch bản trong tay, chỉ quay mất hơn mười phút thôi, khí chất của soái ca này rất hợp."

Thi Tiểu Vận ngẩng đầu nhìn Mộc Qua, nói: "Anh ấy không thích chụp ảnh, người ta cũng không thiếu tiền."

Lần trước Ngô Ca đề nghị mời Kì Du Dương chụp hai bộ ảnh cùng với cô, mặc dù anh từ chối rất thản nhiên nhưng Thi Tiểu Vận cảm nhận được anh hình như không muốn bản thân mình lộ diện ngoài công chúng.

Thi Tiểu Vận đại khái đoán được nguyên nhân là do công việc đặc thù của bố anh. Lần đó, Thi Tiểu Vận hỏi Kì Du Dương vì sao không kế nghiệp bố anh, Kì Du Dương ôm cô, nói một cách thờ ờ: "Công việc đó của bố anh không hứng thú."

Thi Tiểu Vận cũng không nghĩ công việc của bố kia không có hứng thú là gì, cho đến tận hôm đi đốt pháo hoa cùng với Trình Khải. Cô tình cờ biết được công việc của bố Kì Du Dương là gì từ chỗ Trình Khải, sau đó liền hiểu được anh từ chối chụp ảnh với Ngô Ca là có nguyên nhân.

Mộc Qua dường như có chút thất vọng, tiếc nuối nói: "Nếu cô nói anh ấy không thích chụp ảnh thì ít ra tôi còn cảm thấy có chút hy vọng, nếu không thiếu tiền thì một chút hy vọng cũng không có rồi."

Thi Tiểu Vận không trả lời cười cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!