Thi Tiểu Vận không trả lời.
Hai người im lặng lắng nghe hơi thở của nhau. Bên chỗ anh có tiếng nói chuyện ồn ào, loáng thoáng có thể nghe được tiếng nhạc.
Thi Tiểu Vận đang định trả lời thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng tút vang lên, giống như điện thoại của Kì Du Dương sắp hết pin, anh thấp giọng chửi thề, nói:
"Điện thoại sắp hết pin rồi."
Anh vừa dứt lời Thi Tiểu Vận liền nghe thấy tín hiệu báo bận trên điện thoại. Cô lấy điện thoại xuống khỏi tai, nhìn chằm chằm hơn mười số điện thoại lạ kia trong lịch sử cuộc gọi.
Kì Du Dương xóa lịch sử cuộc gọi rồi trả lại điện thoại cho cậu bạn phía trước, anh nói:
"Xin lỗi nhé người anh em, đang gọi mà điện thoại hết pin."
Anh bạn kia trêu anh:
"Làm bạn gái tức giận à?"
Kì Du Dương nhếch khóe môi, nói đùa:
"Đúng vậy, chọc ai cũng được nhưng vạn lần đừng chọc bạn gái tức giận."
Anh chàng kia có vẻ rất đồng cảm, anh ta dơ ngón tay cái lên: Có lý.
Trương Hiểu Thần hút thuốc:
"Có cần dùng điện thoại khác nữa không."
Kì Du Dương lắc đầu:
"Bỏ đi, gọi mười mấy lần cũng không nghe, không giải quyết được vấn đề của bọn tôi."
Triệu Hoằng Lâm hiếm khi mới nói được vài câu tiếng người:
"Vậy cậu nên nghiêm túc theo đuổi người ta đi, mỹ nữ Thi Thi nhìn vậy thôi chứ không thấy giống kiểu người lấy chuyện tình cảm ra để trêu đùa."
Kì Du Dương đương nhiên là biết Thi Tiểu Vận sẽ không lấy chuyện tình cảm ra để đùa, nhưng lúc cô quyết tâm cắt đứt quan hệ thì thực sự chính là như vậy. Kì Du Dương cảm thấy mình không tuyệt tình bằng cô.
Sau cuộc điện thoại đêm đó, đảo mắt liền tới đêm giao thừa, lại là một mùa Tết âm lịch.
Thi Tiểu Vận và Đường Thư Trân về quê ăn Tết, bởi vì bố của Thi Tiểu Vận là con trai duy nhất của ông bà. Con trai qua đời sớm khiến họ kẻ bạc đầu tiễn người tóc xanh. Mấy năm qua, mỗi dịp Tết âm lịch hai mẹ con cô đều về quê ăn Tết với ông bà nội của Thi Tiểu Vận.
Hôm giao thừa Đường Thư Trân xuống bếp, Thi Tiểu Vận giúp mẹ Đường một tay, làm cũng được khá nhiều. Lúc Thi Tiểu Vận quay lại phòng khách, điện thoại cô có tin nhắn chúc Tết của bạn bè.
Thi Tiểu Vận cầm điện thoại trả lời từng tin nhắn một.
Sau khi ăn cơm tất niên xong Thi Tiểu Vận và Đường Thư Trân cùng nhau xem Xuân Vãn cùng với ông bà nội. Dù sao thì ở thị trấn nhỏ này cũng không có nhiều nơi để đi chơi, mỗi đêm giao thừa, các cửa hàng đều đóng cửa không buôn bán, cả phố chìm trong bóng tối khiến con phố nhỏ tẻ nhạt hơn rất nhiều.
Xem đến chín giờ ông bà nội buồn ngủ mới quay về phòng nghỉ ngơi.
Thi Tiểu Vận vẫn chưa buồn ngủ, cô lướt vòng bạn bè wechat, bài đăng của họ đều chụp ảnh bữa cơm tất niên. Chu Sảng còn đặc biệt gọi video tới cho cô, nói chúc mừng năm mới với Đường Thư Trân sau đó lại gửi cho cô một phong bao lì xì màu đỏ.
Thị trấn nhỏ không cấm bắn pháo hoa nên ngoài cửa sổ tiếng pháo hoa vang lên không dứt. Mặc dù ở trong phòng nhưng Thi Tiểu Vận vẫn có thể ngửi được mùi khói pháo.
Đường Thư Trân đang trả lời tin nhắn chúc Tết của học sinh, Thi Tiểu Vận lướt weibo sau đó gửi một phong bao lì xì lớn trên cả hai tài khoản phụ và chính cho người hâm mộ của mình, coi như là chút lộc.
Thi Tiểu Vận buồn chán xem xong hai tập phim đã thấy sắp tới 00h. Cô cầm điều khiển tắt TV chuẩn bị về phòng đi ngủ.
Điện thoại của cô vang lên, Thi Tiểu Vận nhìn thấy một dãy số xa lạ trên màn hình, trong lòng hơi có dự cảm. Cô ấn nhận, đặt điện thoại lên tai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!