Thi Tiểu Vận cắn môi dưới: "Vậy anh tới vì cái gì?"
Kì Du Dương cúi đầu nhìn cô, mặt mày nghiêm túc, anh chậm rãi nói: "Vì em."
Thi Tiểu Vận híp mắt, dứt khoát nói: "Vậy thì đúng là nhìn không ra, chẳng qua là anh nhìn thấy tin nhắn của Tề Minh trong nhóm rồi mới tới, đúng chứ?"
Vẻ mặt của Kì Du Dương hơi mất tự nhiên, anh đúng thật là bởi vì đã nhìn thấy tin nhắn trong nhóm rồi mới đến. Việc này có chút bốc đồng, giống như một thằng nhóc trẻ con biết yêu không chịu nổi được chuyện bị tình địch kích động lập tức lao đến.
Nhưng anh đã đến rồi, cũng không có ý muốn che giấu, anh thản nhiên nói: "Đúng."
"Anh không cảm thấy cách chiếm hữu của anh có chút khó hiểu sao?" Thi Tiểu Vận ngước mắt lên nhìn anh, "Chúng ta không phải là người yêu, hay là anh không chịu được khi tôi là người nói kết thúc trước?"
"Anh nhìn ngây thơ như vậy sao?" Anh nhíu mày lại nhìn cô.
Thi Tiểu Vận trầm mặc không trả lời.
Kì Du Dương buông tay cô ra, anh thản nhiên ngồi trên ghế sofa, ngẩng đầu nhìn cô, "Anh vì cái gì mà tới, em không hiểu sao?"
"Vậy cho nên anh tới đây tìm tôi là vì lại muốn tiếp tục quan hệ bạn giường?"
Giọng nói của cô lạnh lùng, Kì Du Dương cảm thấy có chút bực bội. Anh chân thành như vậy mà bị ghẻ lạnh, anh cáu kỉnh cầm lấy nửa bao thuốc trên bàn, rút ra một điếu, lúc định đưa lên miệng lại không thấy có hứng hút thuốc nữa, cất lại điếu thuốc vào trong bao.
Anh nắm lấy tay cô, siết chặt: "Anh không có ý này."
Điện thoại Thi Tiểu Vận vang lên, là Đường Thư Trân gọi tới. Thi Tiểu Vận nhìn anh một cái rồi rút tay lại, ấn nhận cuộc gọi.
Đường Thư Trân dịu dàng nói: "Không phải con ra ngoài đi dạo với Trình Khải à, Trình Khải về rồi sao con vẫn chưa về thế?"
"Đột nhiên có chút việc, con về muộn một chút." Thi Tiểu Vận tìm một cái cớ qua loa.
Đường Thư Trân: "Chuyện gì thế, có quan trọng không?"
"Không có chuyện gì đâu mẹ, gặp được bạn bè nên nói chuyện một lát thôi."
"Vậy nhớ về nhà sớm một chút, tối muộn rồi, con gái một mình trên xe cũng không an toàn đâu." Đường Thư Trân lo lắng nói.
"Con biết rồi." Thi Tiểu Vận cúp điện thoại, nhìn về phía Kì Du Dương, "Tôi phải về nhà, anh có đi không đây?"
Kì Du Dương cảm thấy mình như một tên gánh rong cạo đầu nóng, anh ăn nói khép nép như vậy nhưng vẫn bị cô lạnh lùng thờ ơ, ít nhiều cảm thấy hơi khó chịu. Anh dứng dậy từ trên sofa, hai mắt nhìn chằm chằm cô, giọng điệu nghiêm túc: "Sao anh lại không phát hiện ra em tuyệt tình như vậy, đúng chứ chị?"
Thi Tiểu Vận nhíu mày, trừng mắt nhìn anh: "Còn kém hơn anh."
Kì Du Dương cười khẩy, cầm lấy bao thuốc kia nhét vào trong túi rồi đi ra ngoài cửa.
Kì Du Dương rời khỏi cổng tiểu khu, ngẩng đầu nhìn ô cửa sổ tối đen kia, anh nhấc chân đá mấy hòn sỏi nhỏ dưới chân, lấy nửa bao thuốc ra đưa một điếu lên miệng.
Thi Tiểu Vận tức giận đứng yên tại chỗ, vẫn chưa hết tức cô liền đăng nhập vào wechat, đưa wechat và số điện thoại của Kì Du Dương vào danh sách đen tâm trạng mới thoải mái hơn một chút. Cô vào phòng, lấy vài bộ quần áo để thay cho vào một chiếc túi rồi mới ra ngoài cửa quay lại chỗ Đường Thư Trân.
Lúc Thi Tiểu Vận ở trong thang máy đã đặt xe sẵn cho nên mới ra cổng tiểu khu xe cô gọi cũng vừa vặn tới nơi. Cô cũng không để ý tới có một chiếc ô tô cũng đang đậu ở cổng tiểu khu, lên xe mà không ngoảnh đầu lại.
Tài xế xe phía sau hỏi khách: "Có đi không đây soái ca?"
Kì Du Dương chơi game trong điện thoại, ngước mắt lên nhìn chiếc Porsche màu xám phía trước: "Đi đi, cứ đi theo xe phía trước là được."
Tài xế đặt hai tay lên vô lăng, quay đầu lại nhìn Kì Du Dương, liếm liếm khóe môi, ám chỉ nói" Vậy thời gian vừa nãy lãng phí thì sao?"
"Lát nữa trả tiền xe gấp đôi cho chú." Kì Du Dương thản nhiên nói.
Tài xế cười hì hì, lúc này mới yên tâm tán gẫu cùng với Kì Du Dương: "Đó là bạn gái cậu à, sao lại không ngồi cùng một xe, cãi nhau ư?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!