Chương 43: (Vô Đề)

Tiểu khu Gia Viên là tiểu khu lâu đời mấy chục năm, chỉ có mười tầng nên cũng không có thang máy*, ngay cả đèn tự động mở bằng giọng nói ở hành lang cũng mới chỉ được lắp cách đây hai năm.

Thi Tiểu Vận và Trình Khải cùng nhau xuống tầng, đèn mở bằng giọng nói sáng lên sau đó lại tự động tắt. Trình Khải lấy bao thuốc ra, cầm một điếu đặt lên miệng, nghiêng đầu nhìn Thi Tiểu Vận:

"Cậu ta vẫn chưa gọi điện thoại cho cậu à?"

Thi Tiểu Vận vén tóc ra sau tai, thản nhiên nói:

"Có thể không nhắc tới anh ấy được không?"

Trình Khải cười khẽ, nhìn chằm chằm cô hai giây sau đó lại rời ánh mắt đi chỗ khác, dứt khoát nói:

"Không phải chứ, sao lại không thể nhắc, xem ra chuyện này có hơi nghiêm trọng nhỉ."

Thi Tiểu Vận dừng bước, vẻ mặt lạnh lùng xoay người muốn đi lên cầu thang:

"Vậy cậu tìm người khác đi dạo với cậu đi."

Trình Khải aizz một tiếng, cầm lấy cổ tay cô kéo người lại, cười bất đắc dĩ:

"Được được, tớ không nhắc đến cậu ta nữa."

Thi Tiểu Vận nhìn anh một giây lúc này mới bước tiếp xuống bậc thang.

Trình Khải bật cười trong cổ họng:

"Tính tình cậu mười mấy năm rồi vẫn xấu như vậy, cậu có biết vì sao sau khi tốt nghiệp cấp ba cậu tỏ tình với tớ, tớ từ chối cậu chính là vì tính tình xấu xa này của cậu."

"Nếu như tớ thật sự yêu đương với cậu rồi, đến lúc chia tay, dựa vào cái tính tình này của cậu chắc có lẽ cả đời không liên lạc lại với tớ mất. Tớ không muốn như vậy."

Trình Khải nhả ra một làn khói, nói,

"Hai nhà chúng ta đối diện thân thiết hai mươi mấy năm không thể bị đứt đoạn trong tay tớ được."

Thi Tiểu Vận không nghĩ thế, nói cho cùng Trình Khải vẫn chưa thích cô đến mức thâm tình như vậy.

Hai người ra khỏi tiểu khu, ngoài cổng có một cửa hàng bán đồ tạp hóa, mở từ lúc bọn họ vẫn còn là học sinh tiểu học, là một cửa hàng cũ đã hơn mười mấy năm, bên ngoài cửa có bày bán một ít pháo hoa.

Trình Khải hất hất cằm, ý bảo Thi Tiểu Vận:

"Mua một ít đi, lát nữa chơi cùng nhau?"

Thi Tiểu Vận nhét hai tay ở trong túi áo khoác, quay sang nhìn anh: Tới chỗ nào đốt?

"Ở đây mà sợ không có chỗ sao?"

Trình Khải đưa tay lấy một bao gậy tiên nữ, mấy cây đạn ma thuật và một bao pháo ném*. Sau khi anh thanh toán xong, thấy Thi Tiểu Vận vẫn đang nghiêm túc cúi đầu trả lời tin nhắn, tính nghịch ngợm lại trỗi dậy, cầm một viên pháo ném ném xuống bên cạnh chân Thi Tiểu Vận, cùng với đó là một tiếng nổ.

Thi Tiểu Vận vốn dĩ đang nhìn điện thoại đột nhiên bên chân vang lên một tiếng nổ liền hoảng sợ. Cô trừng mắt lườm anh một cái, tức giận oán trách:

"Sao cậu lại trẩu như thế hả."

Trình Khải cúi đầu cười khẽ, bất cần nói:

"Em gái, đàn ông đến chết vẫn là một đứa trẻ, chưa nghe qua à?"

Thi Tiểu Vận trợn mắt, cất điện thoại vào trong túi áo khoác, lấy bao gậy tiên nữ trong tay Trình Khải, quay sang hỏi anh: Đi đốt ở đâu đây?

"Gần đây không phải có khu đất đang quy hoạch sao, qua đó chơi một lát." Trình Khải nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!