Chương 38: (Vô Đề)

Thi Tiểu Vận cầm điện thoại anh ở trong tay giống như đang cầm một củ khoai nóng bỏng, trả lại điện thoại cho anh: "Em lấy đâu ra quyền tra xét điện thoại của anh."

Kì Du Dương nhìn chằm chằm cô, nhét điện thoại vào trong túi quần, mím môi nói: "Thật sự không có ai."

Thi Tiểu Vận thản nhiên ừm một tiếng.

Kì Du Dương nhướn mày, nhéo nhéo tay cô, lo lắng nói với cô: "Đừng để ý anh chàng IT kia nhé, không thể tìm người nát hơn anh được, đúng chứ?"

Thi Tiểu Vận cong môi cười, cố ý chế giễu anh: "Anh cũng biết anh nát à?"

Kì Du Dương cười hừ một tiếng, lại hỏi cô: "Mẹ vợ ngủ chưa?"

"Làm gì?" Thi Tiểu Vận cảnh giác trừng mắt nhìn anh.

"Có thể làm gì chứ, nếu ngủ rồi thi em đừng lên nữa, ở trong xe với anh một đêm."

"Không quấy rầy anh với bạn đi ăn khuya chứ?"

"Còn ăn khuya cái gì nữa, không phải anh mang đồ ăn tới cho em sao, nếu đói thì ăn chỗ em ăn chưa hết là được." Anh lấy nhu thắng cương nói.

Hai ngày nay Thi Tiểu Vận đều ngủ ở giường điều dưỡng, giường nhỏ và cứng nên cô ngủ không được thoải mái lắm, nhưng cô cũng không muốn ngủ ở trong xe một đêm, cô nói: "Đi thuê phòng đi?"

Kì Du Dương: "Không phải bảo nửa tháng này không được làm à?"

Thi Tiểu Vận nói: "Không làm, em chỉ muốn ngủ ngon một giấc thôi."

Kì Du Dương chậc một tiếng, vẻ mặt mất đi vài phần hứng thú: "Được thôi."

Gần bệnh viện không có khách sạn cao cấp nào. Thi Tiểu Vận chỉ nghĩ muốn ngủ ngon một đêm nên hai người đi vào trong một ngõ nhỏ, trên biển hiệu có bốn chữ to đùng "Khách sạn Giai Lệ", chữ "Lệ" còn bị thiếu mất một nửa.

Lúc làm thủ tục nhận phòng, Kì Du Dương cau mày: "Thật sự muốn ở chỗ này?"

Sự ghét bỏ trong mắt anh có lẽ quá mức rõ ràng nên ngay cả cô nhân viên ở quầy lễ tân cũng nhìn ra, nhịn không được liền nói: "Soái ca, phòng của chúng tôi thật sự rất sạch sẽ, ngài có thể yên tâm vào ở."

Kì Du Dương đưa tay lau trên mặt bàn, đầu ngón tay có một lớp bụi mỏng, anh thản nhiên nói: "Em gái, lời này có lẽ không thuyết phục lắm nhỉ?"

Cô gái nghẹn lời, vẻ mặt có chút xấu hổ, trong lòng oán thầm anh chàng này đẹp trai mà lại khó tính như vậy.

Thi Tiểu Vận thấy vậy, cô liền trừng mắt nhìn Kì Du Dương một cái: "Anh im miệng cho em."

Kì Du Dương nhún vai, nhưng cuối cùng vẫn đi theo phía sau Thi Tiểu Vận, chậm rãi đi đến căn phòng kia.

Thi Tiểu Vận lấy thẻ phòng ra quẹt, anh ở đằng sau vẫn chưa từ bỏ ý định khuyên bảo: "Đổi khách sạn khác, sáng mai anh lại đưa em về bệnh viện, phòng này người có thể ở được ư?"

Thi Tiểu Vận quay sang, dựa lưng vào cánh cửa nhìn về phía anh, khiêu khích nói: "Nếu ông chủ nhỏ ở không quen thì có thể đi thuê khách sạn năm sao."

Kì Du Dương cúi đầu, nhìn chằm chằm cô hai giây, một lát sau anh đột nhiên cười khẽ, cầm lấy thẻ phòng trong tay cô, dán lên bảng cảm ứng điện tử, anh nói: "Đêm nay dù cho em có ngủ ở ngoài đường anh cũng sẽ ở bên cạnh em."

Cánh cửa vang lên âm thanh rồi mở ra, anh ấn đầu vai cô, không nói gì nữa mà đi vào.

Trong phòng có mùi ẩm mốc, Thi Tiểu Vận bỗng có một chút hối hận nhưng cô không để lộ ra mặt.

Trong phòng tối om, để lo ra một chiếc giường đôi, có một chiếc bình siêu tốc màu đỏ đặt trên chiếc bàn cạnh giường, bên cạnh còn có một chiếc ghế nhựa màu xanh lam, cả căn phòng nhìn trông rẻ tiền lại không thoải mái, cách trang trí có hơi giống mấy chỗ mại dâm.

Thi Tiểu Vận đi vào trong phòng vệ sinh, trong phòng vệ sinh có một cái cửa sổ nhỏ, cô đưa tay đẩy nó ra nhưng nó không hề chuyển động.

Đây chính là căn phòng mang cửa sổ, Thi Tiểu Vận hơi suy sụp vì cảm thấy bị mắc lừa.

Kì Du Dương dựa vào cửa phòng vệ sinh, cố tình vui sướng khi người khác gặp họa nói: "Cửa sổ này cũng to phết nhỉ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!