Chương 37: (Vô Đề)

Kì Du Dương rút tay khỏi eo cô, dựa người vào sofa, lười biếng nói: "Vậy bạn của em bao giờ qua đây?"

"Hai mươi phút nữa." Cô nói, "Để tránh cho hai người gặp phải nhau anh đi bây giờ là tốt nhất."

"Anh không thể gặp người khác như vậy à?" Anh có chút bất mãn nhướn mày.

"Không phải, nếu cô ấy thấy không phải lại bị thẩm vấn sao." Thi Tiểu Vận nhẹ nhàng giải thích, "Anh muốn trả lời như thế nào?"

Kì Du Dương cười không phát ra tiếng, anh cầm lấy điện thoại nhìn thời gian, lại cúi người hôn lên môi của cô rồi mới đứng dậy từ sofa.

Thấy cô không có ý định đứng dậy, anh nhét tay vào trong túi quần, nhìn cô híp mắt suy nghĩ: "Không tiễn anh à?"

"Đâu phải lần đầu tiên anh đến đây?" Thi Tiểu Vận trợn mắt.

Kì Du Dương nhếch khóe môi, giơ tay xoa nhẹ tóc cô: "Nửa tháng này ngoan một chút cho anh, hmm?"

"Những lời này hẳn là em nên nói mà." Cô trả lời lại một cách cà khịa.

Kì Du Dương nhếch khóe miệng cười cười, biết tính cách cô bướng bỉnh cũng không muốn buông tha cho người khác nên không muốn so đo với cô.

Thi Tiểu Vận với tay lấy bao thuốc anh để quên, bao này là lúc trước đó anh đã mua ở siêu thị, cô mở bao thuốc ra nhìn, anh mới chỉ hút hai điếu, Thi Tiểu Vận để lại lên bàn trà.

Cô cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Chu Sảng, bảo cô ấy lát nữa đi lên thì tới tiệm thuốc đối diện mua một hộp thuốc. Cô không dám lấy người mình ra đánh cược với Kì Du Dương, tính cô cũng không thích cá cược, cũng sợ bị thua.

Chu Sảng:?

Thi Tiểu Vận: Chờ cậu tới tớ sẽ giải thích.

Thi Tiểu Vận với lấy bao thuốc, rút ra một điếu, cô đưa lên miệng, cắn lấy đầu lọc rồi châm lửa. Cô rít một hơi, hơi đầu tiên vẫn bị sặc.

Cô hút được một nửa điếu thuốc thì chuông ngoài cửa vang lên.

Thi Tiểu Vận đi mở cửa, Chu Sảng vừa vào cửa liền hỏi: "Ý gì đây, sao phải mua thuốc tránh thai?"

Thi Tiểu Vận nói không có gì cả: "Không dùng bảo hộ."

"Ý của em trai Kì Kì à?" Chu Sảng lạnh giọng hỏi.

"Không phải." Thi Tiểu Vận lắc đầu, dịu dàng nói, "Là ý của tớ."

Chu Sảng tức giận đánh vào cánh tay cô, mắng cô: "Cậu bị điên à, bạn giường mà không dùng bảo hộ à? Nếu chẳng may em trai Kì có bệnh lây qua đường tình dục thì sao hả, Thiệu Tử Khiên nói anh ta ở Úc cũng hay chơi bời đó?"

Những lời này dường như gãi trúng huyệt cười của Thi Tiểu Vận, cô nhịn không được liền bật cười: "Anh ấy không có đâu."

Chủ Sảng chỉ hận sắt không thể thành thép: "Tớ còn tưởng là cậu điên rồi."

Thi Tiểu Vận không nghĩ vậy, mở nắp chai nước lọc, mở hộp thuốc sau đó bẻ viên thuốc cho vào miệng, uống hai ngụm nước lọc.

Cô mở ngăn kéo quầy bar nhét hộp thuốc vào trong, trấn an Chu Sảng: "Thật sự không uống thuốc cũng không sao, bởi vì anh ấy cũng ra bên ngoài."

Chu Sảng bắt được mấu chốt, cảnh giác nhìn cô: "Thi, cậu đừng nói với tớ là cậu thích em trai Kì rồi đấy nhé?"

Thi Tiểu Vận im lặng một lát, cắn môi dưới: "Có một chút tình cảm, có tính là thích không?"

Chu Sảng ảo não nói: " Đáng ra từ đầu tớ không đề nghị cậu ngủ cùng anh ta, tớ nghĩ cậu nến chấm dứt mối quan hệ này với anh ta đi, hôm nào tớ sẽ giới thiệu cho cậu một em trai ngoan ngoãn biết nghe lời."

Thi Tiểu Vận mỉm cười, nói: "Hay là cậu giới thiệu cho tớ một ông chú đi."

Chu Sảng hớn hở nói: "Cũng được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!