Thi Tiểu Vận đi vệ sinh về, đĩa của cô đã đầy một đĩa tôm hùm được bóc vỏ. Cô ngồi xuống, Kì Du Dương nhìn cô một cái: Sao đi lâu thế?
Thi Tiểu Vận cũng không giấu anh, thản nhiên nói:
"Gặp được Trình Khải, nói chuyện một lúc."
Kì Du Dương nhìn cô một cái thật sâu, không hỏi thêm gì nữa.
Tới một giờ sáng mới kết thúc bữa ăn đêm, Thi Tiểu Vận còn thêm wechat với Triệu Hoằng Lâm. Kì Du Dương kéo tay cô, nửa thật nửa đùa nói:
"Nếu cậu ta dám tán tỉnh em thì cho vào danh sách đen."
Triệu Hoằng Lâm cười cười nói nói:
"Con mẹ cậu Kì Du Dương, trước mặt mỹ nữ mà không chừa mặt mũi cho anh em một chút à. Không nên ve vãn vợ của bạn, đạo lý này tôi còn không hiểu à."
Thi Tiểu Vận cong khóe môi, thản nhiên cười nói:
"Tôi không phải bạn gái của anh ấy."
Triệu Hoằng Lâm ngạc nhiên, nháy mắt với Kì Du Dương, ý là chuyện gì đang xảy ra? Nhưng trên mặt anh giả vờ như không hiểu mấy lời này, cố ý nói:
"Yo, hóa ra là Dương tử còn chưa theo đuổi được."
Kì Du Dương nhếch khóe môi, bóp bóp tay cô, nói: Ý gì đây?
Bạn của Kì Du Dương là người hiểu chuyện, nhìn thấy cảnh này liền nói vài câu rồi rời đi.
Thi Tiểu Vận ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt ngây thơ vô tội nói: Không có ý gì, chỉ là không muốn để bạn của anh hiểu lầm thôi.
"Kì Du Dương buông tay cô ra, nhìn chằm chằm cô một lát, không cảm xúc nói:"Tùy em.Thi Tiểu Vận:Đây là em muôn tốt cho anh, dù sao sau này chia tay rồi cũng không cần phải giải thích nhiều.
"Kì Du Dương cau mày, nở một nụ cười cợt nhả nhưng trong mắt không có ý cười, anh thản nhiên nói:"Vậy có phải anh nên cảm ơn em không?"
Thi Tiểu Vận quay sang nhìn anh, mắt hai người chạm nhau, Kì Du Dương chống đầu lưỡi vào má, rời ánh nhìn sang đường phố bên cạnh.
Hai người sóng vai chờ xe đến, không khí lạnh đến mức dọa người.
Có lẽ trong mắt người ngoài, hai người họ không khác gì cặp đôi cãi nhau ở bên kia đường, cô gái kia tức giận đi phía trước, chàng trai đi phía sau, cho đến khi cô gái chuẩn bị băng qua đường thì bị chàng trai kéo lại ôm vào ngực.
Bọn họ thật sự là một đôi tình nhân, cho nên ngay cả khi cãi nhau đến mức kinh thiên động địa mà cô và Kì Du Dương có mâu thuẫn cũng không muốn cãi vã quá nhiều.
Danh không chính ngôn không thuận, có khóc lóc đau khổ mất giá như vậy cô cũng không thèm làm loại chuyện này, cũng may tình cảm của cô đối với Kì Du Dương vẫn chưa đến mức nước đổ khó hốt.
Kì Du Dương không biết Thi Tiểu Vận đang nghĩ gì trong lòng, điện thoại trong túi quần rung lên không ngừng, không cần nghĩ cũng biết là Triệu Hoằng Lâm gửi tin nhắn tới, nhưng giờ phút này anh không có tâm trạng quan tâm, chửi một câu dm rồi lấy điện thoại ra.
Triệu Hoằng Lâm vui sướng khi người khác gặp họa:
"Dương tử, ý gì đây, chân cứng như sắt mà vẫn chưa đuổi kịp tiên nữ à."
Kì Du Dương: Cút.
Triệu Hoằng Lâm: Cậu cũng có ngày này, xem ra ông trời có mắt, thuyền lật trong mương. Nhưng mà anh em cũng không vô lương tâm, cũng không hy vọng cậu chìm xuống đáy như vậy, đừng để anh em mất mặt.
Kì Du Dương không tiếng động nở một nụ cười, dứt khoát cất điện thoại đi.
Năm phút sau hai người ngồi lên xe.
Trình Khải gọi điện cho Thi Tiểu Vận hỏi cô về chưa. Thi Tiểu Vận theo bản năng nhìn sang kì Du Dương ở bên cạnh, cô thấp giọng nói: Về rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!