Kì Du Dương bóp nát hộp thuốc lá trong tay, bên trong không còn điếu thuốc nào, anh bóp bốn góc, cười khẽ một tiếng, nói:
"Nếu anh muốn kết thúc thì bây giờ sao phải ở chỗ này."
Thi Tiểu Vận bình tĩnh ừm một tiếng.
Kì Du Dương vứt hộp thuốc vào trong thùng rác, bóp bóp tay cô, thâm thúy nói:
"Chỉ ừ, không biểu hiện một chút à?"
Thi Tiểu Vận xùy một tiếng, cô quỳ gối trên sofa, giơ tay ôm lấy cổ Kì Du Dương, hôn lên môi của anh. Kì Du Dương giơ tay nắm chặt chiếc eo thon nhỏ của cô, cảm giác mịn màng trên đầu ngón tay.
Kì Du Dương hơi dùng sức, nhấc người ngồi lên đùi anh, cô ngồi như một đứa trẻ con, dạng hai chân ôm vào hai bên sườn anh. Tay Kì Du Dương đặt lên đầu gối tròn mịn của cô, xoa nhẹ hai cái.
Khóe môi của Thi Tiểu Vận di chuyển, hôn xuống yết hầu nhô ra của anh, giống như một ngọn đồi hùng vĩ mọc lên từ mặt đất bằng phẳng.
Kì Du Dương rũ mắt, tay nắm lấy cằm của cô, nhìn kỹ mặt cô, nói: Hết dị ứng rồi?
Ừm. Thi Tiểu Vận mơ hồ nói.
Kì Du Dương hôn lên môi của cô, hơi thở của hai người giao nhau, anh khàn giọng hỏi:
"Chỗ em có cái kia không?"
Không. Thi Tiểu Vận ngước mắt nhìn anh, Anh không mang à?
"Không có, trong túi quần anh đâu phải lúc nào cũng chuẩn bị cái này." Anh nói, muốn rút lui.
Thi Tiểu Vận ôm cổ anh, không cho anh rút lui, hơi giống việc đập vỡ một cái bình:
"Cứ như vậy đi, vừa vặn mấy hôm nay là kì an toàn của em."
Kì Du Dương rũ mắt nhìn cô chằm chằm, giống như đang suy nghĩ, cuối cùng cũng không từ bỏ được. Hai người náo loạn một hồi trên sofa, sau khi kết thúc, Kì Du Dương rút hai tờ khăn giấy, lau phía sau lưng cho cô.
Thi Tiểu Vận hiện tại vẫn đang thở hổn hển, chiếc váy ngủ bẳng tơ lụa trên người đầy nếp nhăn, không phẳng phiu như ban nãy nữa.
Kì Du Dương: Tắm cùng nhau nhé?
Thi Tiểu Vận gật đầu, mặc dù vừa nãy Kì Du Dương đã dùng khăn lau sạch cho cô nhưng cô vẫn cảm thấy trên người mình dính dính, không quá thoải mái.
Lúc hai người tắm xong từ phòng tắm đi ra, điện thoại của Kì Du Dương lại nhận được một cuộc gọi, là Triệu Hoằng Lâm gọi tới:
"Dương tử, cậu đi đâu vậy, không phải là về nhà rồi đó chứ?"
Kì Du Dương ngồi trên ghế sofa, thản nhiên ừ một tiếng.
Triệu Hoằng Lâm tức đến bật cười, mắng câu đệch, lại nói:
"Tiên nữ có mị lực lớn như vậy à. Vừa gọi điện đã gọi được cậu về nhà, dù sao bây giờ hai người cũng vẫn chưa ngủ, hay là ra ngoài đi ăn khuya không, thuận tiện cho chúng tôi nhìn tiên nữ một lần, anh lớn như vậy rồi còn chưa gặp qua tiên nữ đâu."
Kì Du Dương nhìn Thi Tiểu Vận, ý bảo cô có đi hay không. Thi Tiểu Vận cũng không ngủ được, cô do dự hai giây liền vui vẻ đồng ý.
Thi Tiểu vận cũng không trang điểm, dù sao cũng đã muộn rồi, cô chỉ thoa một lớp son lên môi, nhìn qua cũng không quá nhợt nhạt.
Hai người đi ra ngoài cửa, Thi Tiểu Vận liền nhắc tới ông chú kia, Kì Du Dương ôm lấy bả vai cô, nói:
"Vậy mấy hôm nữa anh phải tìm cơ hội qua chào hỏi mới được."
Chào hỏi cái gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!