Lời này của cô rơi xuống, trong điện thoại là tiếng hít thở của cả hai, tiếng nhạc ở đầu dây bên anh và tiếng gió thổi vù vù của bên cô hòa quyện vào nhau. Bên kia hình như có người hỏi anh sao vẫn chưa đi vào, anh thản nhiên nói: "Hút xong điếu này rồi vào."
Thi Tiểu Vận cầm điện thoại trong tay chờ một lúc, kiên nhẫn dần mất đi, cô nói: "Bỏ đi."
"Đây không phải là câu trả lời của anh."
Thi Tiểu Vận có chút phiền muộn, cô cắn môi: "Vậy câu trả lời của anh là gì?"
Kì Du Dương rít một hơi, yết hầu lăn lộn lên xuống, chậm rãi nói: "Hiệu nghiệm, sao lại không hiệu chứ?"
Sau đó anh nghe thấy đầu dây bên kia có giọng đàn ông đang nói: "Thi Thi, anh biết em không có bạn trai, thật ra em không cần phải lừa gạt anh, lần này anh trở về chính là muốn bắt đầu lại một lần nữa với em......"
Kì Du Dương híp mắt suy nghĩ, cau mày nói: "Tên bạn trai cũ em vứt bỏ tới tìm em à?"
"Bạn trai cũ." Thi Tiểu Vận nhấn mạnh.
Kì Du Dương cười nhẹ hai tiếng, sự khó chịu trên mặt giảm xuống một ít, anh dập tắt điếu thuốc, nói: "Được, chờ anh qua."
Thi Tiểu Vận cúp điện thoại, nhìn về phía Bùi Hoài, vẻ mặt tự nhiên nói: "Lát nữa anh ấy sẽ tới đây, anh xác định muốn ở đây chờ?"
Ánh mắt của Bùi Hoài lộ ra vài phần hoài nghi, nhưng anh ta cũng không muốn cứ trở về như vậy. Anh vẫn không tin Thi Tiểu Vận tìm được lốp dự phòng nhanh như thế, anh ta cảm thấy vị trí của mình ở trong lòng Thi Tiểu Vận không nhẹ. Anh ta dựa vào vách tường, vô lại nói: "Chờ, sao lại không chờ chứ, anh cũng phải kiểm tra bạn trai mới của em có phải người tốt không, không thể để em lại vướng phải một tên cặn bã giống như anh đúng chứ?"
Thi Tiểu Vận tức đến bật cười, cô giơ tay gạt sợi tóc bị gió thổi dính vào miệng, nhìn Bùi Hoài, khóe môi cong lên: "Bùi Hoài, anh có biết là anh có chút ngây thơ không, chúng ta đã chia tay rồi, anh muốn đợi thì tự đứng đây mà đợi, bệnh thần kinh."
Thi Tiểu Vận đưa tay mở cửa kính, Bùi Hoài cầm lấy tay cô, đem cô kéo trở về, nói: "Em chờ cùng anh."
Đúng lúc có một ông chú đi ra ngoài cửa, là ông chú lần trước khuyên bảo Kì Du Dương và Thi Tiểu Vận. Ông ấy vẫn còn có chút ấn tượng với Thi Tiểu Vận, lúc này nhìn thấy một người đàn ông khác đang đứng ngoài cửa, ông chú nói: "Cô gái, chàng trai này là ai vậy, cậu thanh niên lần trước đâu."
Thi Tiểu Vận rút tay về, Bùi Hoài định giơ tay tóm lấy tay cô. Ông chú nhìn ra điểm không thích hợp, nghiêm mặt, ngăn cản Bùi Hoài, cả tiếng nói: "Làm gì vậy, có việc thì nói đừng có lôi kéo, nếu chẳng may ngã ra đấy không đùa được đâu."
Ông chú lại hỏi Thi Tiểu Vận: "Cô gái, cháu có quen cậu ta không?"
Thi Tiểu Vận lắc đầu: "Không quen ạ."
"Vậy cô gái, cháu đi vào trước đi." Ông chú tốt bụng mở cửa kính hộ Thi Tiểu Vận.
Thi Tiểu Vận liền trực tiếp đi vào, có ông chú ở đây Bùi Hoài cũng không dám gây ra chuyện gì, trơ mắt nhìn cô đi vào trong.
Thi Tiểu Vận trở lại căn hộ của mình, cầm điện thoại nhắn tin cho Kì Du Dương, hỏi anh đến đâu rồi. Đợi trong chốc lát không thấy Kì Du Dương trả lời tin nhắn của cô.
Thi Tiểu Vận liền đi vào phòng tắm tắm trước, lúc cô từ phòng tắm đi ra chuông cửa liền vang lên.
Thi Tiểu Vận đi tới cửa, nhìn ra bên ngoài cửa bằng mắt mèo, xác nhận là Kì Du Dương cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Kì Du Dương đứng ở ngoài cửa, thấy dáng vẻ vừa mới tắm xong của cô có hơi bất ngờ nhếch nhếch khóe môi: "Thế này rồi mà vẫn còn đi tắm, em thật sự không sợ anh và bạn trai của em đánh nhau?"
Thi Tiểu Vận thản nhiên: "Vậy hai người đánh nhau chưa?"
"Em cảm thấy sao?" Ánh mắt của anh rơi lên người cô. Cô vừa mới tắm xong, trên người mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa màu đen, khiến là da của cô trắng như tuyết.
Kì Du Dương đưa tay đóng cửa lại, nghe cô nói: "Chắc là không đánh, anh ta đi rồi à?"
"Đi rồi."
Thi Tiểu Vận có chút tò mò: "Anh đuổi anh ta đi bằng cách nào?"
"Em thật sự muốn nghe?"
Thi Tiểu Vận khó hiểu: "Có gì không thể nói sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!