Chương 33: (Vô Đề)

Thi Tiểu Vận quay sang lườm Kì Du Dương một cái, Kì Du Dương thản nhiên nhướn mày nhìn cô, lại nhéo nhéo tay của cô.

Dù sao ở đây vẫn có bậc trưởng bối, Thi Tiểu Vận cũng không để anh tùy ý như vậy, âm thầm rút tay của mình về, nhét vào trong túi áo khoác.

Kì Du Dương a một tiếng, khóe miệng nhếch nhếch lên.

Mười năm phút sau Thi Tiểu Vận từ phòng khám đi ra, trong tay cầm một đơn thuốc.

Kì Du Dương ngồi trên chiếc ghế nhựa màu xanh ở hành lang, dang rộng hai chân, cúi đầu chơi game. Bên cạnh anh còn có một cậu nhóc tầm tám chín tuổi,  đang xem rất nghiêm túc, thỉnh thoảng còn hướng dẫn Kì Du Dương mấy thao tác.

Kì Du Dương nhìn thấy bóng dáng của Thi Tiểu Vận, cất điện thoại đi, cậu bé vốn dĩ đang xem ở bên cạnh thất vọng than thở: Sao lại không đánh.

Kì Du Dương giơ tay xoa đầu cậu nhóc, nghịch ngợm nói:

"Bạn gái anh ra rồi, ai thèm chơi cho em nhìn chứ?"

Ánh mắt anh rơi lên mặt Thi Tiểu Vận: Bảo thế nào?

"Dị ứng, lại kê thuốc." Thi Tiểu Vận đeo khẩu trang.

Kì Du Dương nói:

"Em ở đây chờ một lát, anh vào chào một tiếng rồi cùng em ra ngoài sảnh lấy thuốc."

Thi Tiểu Vận gật gật đầu, Kì Du Dương lại đẩy cửa vào phòng, nói hai câu với dì Hà rồi đi ra.

Hai người đi vào trong thang máy, trong lúc đó Trình Khải gửi cho cô một tin nhắn trong wechat: Bùi Hòa đã trở lại, cậu ta có đi tìm cậu không?

Thi Tiểu Vận hơi giật mình, cô thật sự không biết chuyện Bùi Hoài quay về, cô trả lời Trình Khải: Hai hôm nay tớ chưa thấy anh ta.

Kì Du Dương cũng không muốn nhìn điện thoại của Thi Tiểu Vận, nhưng có một số việc cố tình lại đúng dịp như vậy, anh nhìn thấy hai câu đối thoại giữa cô và Trình Khải.

Kì Du Dương thản nhiên nhìn đi chỗ khác.

Chờ hai người lấy thuốc xong, Kì Du Dương lái xe đưa Thi Tiểu Vận về tiểu khu, xe dừng ở dưới tầng, Thi Tiểu Vận nói:

"Hôm nay cảm ơn anh, anh có việc thì cứ đi trước đi."

Kì Du Dương cười lạnh:

"Bạn trai cũ của em về?"

Thi Tiểu Vận cho rằng lời nói của mình không có vấn đề gì, không biết vì sao anh lại nổi giận. Cô quay sang nhìn anh, ánh mắt lộ ra vài phần khó hiểu, lại nghe anh nói:

"Cho nên bây giờ gấp đến mức muốn đuổi anh đi, không biết điều như vậy à."

Giọng của anh không giống như đang nói đùa mà là chế giễu, Thi Tiểu Vận nhất thời cũng có chút bực bội, không chút do dự nói:

"Hình như chuyện này cũng không liên quan gì đến anh đúng chứ?"

Thi Tiểu Vận muốn đẩy cửa xuống xe, Kì Du Dương lại khóa cửa xe, anh cợt nhả nói:

"Không liên quan đến anh mà em còn lấy ảnh của anh để đuổi bạn trai cũ đi?"

Thi Tiểu Vận ngây người, thật sự không ngờ tới anh biết chuyện này, nhưng suy nghĩ kĩ lại vì sao anh lại biết chuyện này, giọng cô lạnh lùng nói: Mở cửa.

"Nói rõ ràng thì anh để em đi."

Anh cau mày nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!