Chương 32: (Vô Đề)

Cổ họng của Kì Du Dương tràn ra một tiếng cười.

Thi Tiểu Vận định chạm vào môi anh một cái rồi rời đi, nhưng Kì Du Dương giữ bả vai của cô lại, khiến cho nụ hôn càng sâu hơn. Đầu lưỡi của anh mút vào môi cô, hơi thở của hai người hỗn loạn. Cho đến khi ngón tay của Kì Du Duong tham lam đi vào vạt áo của cô, chạm vào móc áo lạnh lẽo.

Thi Tiểu Vận tỉnh táo lại, giữ tay anh, Kì Du Dương mất hứng bỏ tay khỏi người cô.

Thi Tiểu Vận kéo lại cổ áo bị lệch, cô cầm điện thoại ngồi nhích ra một chút. Kì Du Dương nhìn cô một cái, có chút buồn cười. Lúc này điện thoại di động liền vang lên, anh cũng không né tránh cô, nhận điện thoại trước mặt cô.

Hai người ngồi rất gần, Thi Tiểu Vận nghe thấy đầu dây bên kia là giọng đàn ông, hình như là rủ anh ra ngoài chơi, Kì Du Dương lười biếng nói: Không đi.

"Có phúc mà không biết hưởng, đến đây mau, giới thiệu cho cậu một em gái." Giọng nói bên kia trầm xuống, có vài phần mờ ám,

"Là kiểu cậu thích, dáng người nóng bỏng."

Kì Du Dương chậc một tiếng, nửa đùa nửa thật:

"Ở chỗ tôi vẫn có một tiên nữ ngồi đây còn đi nhìn em gái làm cái gì nữa."

Nghe vậy Thi Tiểu Vận giơ chân đạp anh một cái, Kì Du Dương cầm lấy gối ôm trên ghế sofa chặn lại một cách yếu ớt. Anh nhếch khóe môi cười, dùng ngón tay nghịch đuôi tóc của cô, thản nhiên nghe đầu điện thoại bên kia nói mấy lời ba hoa chích chòe.

Đối phương hưng phấn giảng đạo đến khô cả họng thấy Kì Du Dương vẫn không hứng thú liền đổi cách khác, xúi giục anh:

"Vậy cậu mang tiên nữ đến đây đi, khiến người phàm tục chúng tôi xem thử một cái."

Kì Du Dương không bị trúng chiêu thủ đoạn này, anh nhìn sang Thi Tiểu Vận đang cầm điện thoại bên cạnh. Thật ra cô bị dị ứng cũng không quá khó coi, mái tóc cô xõa xuống vai, dưới ánh sáng mờ nhạt trong phòng khách, trên mặt cô bởi vì bị dị ứng mà làn da hơi hồng hồng nhưng cũng không quá rõ ràng, giống như bị say rượu, đôi môi đỏ ửng vì vừa bị hôn, ngược lại còn khiến cả người trông quyến rũ hơn.

Kì Du Dương thu hồi ánh mắt, thao thao bất tuyệt:

"Tiên nữ là người cậu muốn gặp là gặp được à, xếp hàng chờ ngắm đi."

"Đệch, tôi thấy cậu là đang yêu đương rồi. Bạn gái quản nghiêm không cho cậu ra ngoài. Anh em đều hiểu cậu không có ý gì khác, nhưng mà, Dương tử à, cậu bây giờ thật rén nha, còn bị một người phụ nữ quản nữa."

Kì Du Dương không thèm để ý, cười nhẹ mắng một câu đệch:

"Ông đây vui vì bị quản, cậu quản được à?"

"Được, đây là cậu muốn tự ngược, anh em chúng tôi không nhiều lời. Đến lúc hối hận cũng đừng tìm anh em khóc nhé, cúp đây."

Lúc gần tắt máy, người đàn ông bên kia không cam lòng, lề mề nói một câu,

"Dương tử, cậu bây giờ hết tinh lực rồi."

Kì Du Dương thờ ơ cúp điện thoại, Thi Tiểu Vận hơi mím môi, nói:

"Anh muốn đi thì cứ đi đi, hôm nay em không muốn làm."

Kì Du Dương gõ nhẹ vào màn hình điện thoại, nhướn mi:

"Em nghĩ rằng anh tìm em là vì muốn làm?"

"Nếu không thì là gì?" Cô không cảm thấy suy nghĩ của cô có vấn đề gì.

Kì Du Dương mím môi, nhếch khóe miệng cười khẩy,

"Anh cũng đâu phải máy dập, cũng cần phải nghỉ ngơi đúng chứ?"

Mặt Thi Tiểu Vận ửng đỏ.

Tối đó Kì Du Dương vẫn ở lại chỗ Thi Tiểu Vận, hai người hiếm khi không làm, thuần khiết nằm trên một cái giường. Loại trải nghiệm này đối với hai người đều rất mới mẻ, ngoại trừ mới mẻ có có một chút khó chịu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!